Tên tôi là Nguyễn Đường, là nữ chính trong tiểu thuyết cô vợ nhỏ của giám đốc bá đạo.
Tôi xuyên qua vào đúng lúc hôn lễ của tôi và nam chính Tống Cẩm Thành chuẩn bị bắt đầu.
Rốt cục tôi lại xuyên vào một quyển tiểu thuyết đại nữ chính.
Vừa mở mắt ra, tôi đã nhìn thấy nữ chính Hạ Thanh Nhạn ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, thần sắc kiêu ngạo nhìn vị hôn phu của cô ấy đang ngồi đối diện, An Di Tướng Quân - Lăng Hằng.
Câu đầu tiên tôi nghe được, chính là lời nói dương dương tự đắc của Lăng Hằng: "Hạ Thanh Nhạn, ta đã khải hoàn trở về, Hoàng thượng vui mừng, đích thân phong ta làm An Di tướng quân. Hôm nay ta tới cửa, một là từ hôn với ngươi, hai là cầu hôn nhị tiểu thư Hạ gia, đệ nhất mỹ nhân kinh thành - Hạ Ấu Trân!"
Còn tôi, sau khi sắp xếp lại tin tức điên cuồng tràn vào trong đầu mới hiểu được, tôi chính là em gái của Hạ Thanh Nhạn, Hạ Ấu Trân.
Sắc mặt nữ chính rất không tốt, cô ấy liếc tôi một cái.
Mắt tôi sáng lên: “Á à, phải tranh giành sao? Việc này thì tôi làm được! Giờ phải làm trà xanh hay bạch liên hoa đây, nhạc nào tôi cũng nhảy nha!”
Nhưng bất ngờ là nữ chính lại xoay qua nhìn tướng quân, mở miệng: “Cưới muội muội của ta? Ngươi cũng xứng??”
Tôi chết đứng.
Nữ chính này, cô ấy không chơi theo quy tắc bình thường!!!!
Gương mặt tuấn tú của Lăng Hằng đỏ bừng, giống như rất bất mãn với thái độ của nữ chính: "Hạ Thanh Nhạn! Ngươi nhìn ta luôn thấy chướng mắt, lúc trước ngươi đồng ý hôn ước giữa chúng ta, cũng là do ước định của hai nhà, hiện tại ta đã là An Di tướng quân, ngươi hối hận cũng đã muộn! Nữ nhân như ngươi, ta không hiếm lạ!"
Hạ Thanh Nhạn cười lạnh một tiếng, giống như là nghe được chuyện gì đó cực kỳ buồn cười:
"Lăng Hằng, phủ An Di tướng quân lụi tàn nhiều năm như vậy, ngươi là đứa con trai duy nhất, chẳng những không có chí tiến thủ, cũng không ra sức vực dậy gia tộc, cả ngày trầm mê tửu sắc, vì sao ta phải xem trọng ngươi? Ngươi dựa vào cái gì khiến ta để mắt đến? Phụ thân niệm tình ngươi là vị hôn phu của ta, ông ấy và Lăng bá phụ lại là bạn tốt nhiều năm, mới đem ngươi nhét vào quân doanh, lại nhờ người quen cũ của Lăng bá phụ chiếu cố, mấy năm trời ngươi mới lập được công trạng đầu tiên, kế thừa danh hào An Di tướng quân. Công trạng của ngươi có giá trị bao nhiêu, ngươi còn không tự hiểu sao? Nếu không có quân sư mãnh tướng dưới trướng ngươi, ngươi là cái rắm gì!"
Hạ Thanh Nhạn đứng dậy, vẫy tay với tôi, bảo tôi đứng ở bên cạnh cô ấy: "Ấu Trân là viên ngọc quý trên tay cả nhà chúng ta, nâng sợ vỡ, ngậm sợ tan, hiện giờ muội ấy vừa mới cập kê, ngươi tài đức gì, dám mở miệng đòi cưới? Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, lấy thánh chỉ của bệ hạ đến đi!"
Lăng Hằng cụt hứng bỏ về.
Tôi có chút bối rối, nơm nớp lo sợ đi theo bên cạnh Hạ Thanh Nhạn. Vừa rồi trước mặt mọi người cô ấy chưa hề mắng tôi câu nào, có lẽ là do thể diện. Hiện tại chỉ còn lại tôi và cô ấy, nếu cô ấy xử tôi như Lăng Hằng, chắc thời gian chỉ tính bằng phút thôi?
Kỳ lạ là cô ấy lại không có chút bất mãn nào, dịu dàng nói với tôi: "Ấu Trân, tỷ dọa muội sợ rồi à? Tên Lăng Hằng kia thật sự vô liêm sỉ, dám đòi cưới em để giẫm lên mặt mũi của ta, thật là tính toán sai lầm!"
Tôi hơi hoảng sợ.
Đầu tôi tự động ôn lại những tình tiết mình đã trải qua, dường như khi phụ nữ đối mặt với tôi, luôn giống như gà chọi, không phải là nói năng móc mỉa thì cũng là chửi nhau té tát, đây là lần đầu tiên tôi "cướp đàn ông" của người khác mà không xảy ra chuyện gì.
Tuy rằng tôi cũng không phải cướp, là Lăng Hằng tự mình đưa tới cửa.
Hạ Thanh Nhạn nhìn bộ dáng sợ hãi rụt rè của tôi, thở dài, nhẹ nhàng sờ sờ tóc tôi: "Ấu Trân, cha mẹ cưng chiều muội, nhưng cũng đã nuôi muội đến mức không biết thế sự rồi. Trước đây tỷ chỉ toàn chinh chiến ở bên ngoài, chưa từng chăm sóc muội, hiện giờ tỷ tỷ hồi kinh, phải mang muội đi trải nghiệm cuộc sống."
Trong lòng tôi ít nhiều có chút xem thường — dù sao thì, xuất thân của tôi cũng là hiện đại, so kiến thức, tôi đâu thể thua kém Hạ Thanh Nhạn?
Không ngờ, Hạ Thanh Nhạn trực tiếp đưa tôi đi học.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT