Vài ngày sau, cô ấy gọi Lục Hành Tuyết, đem tôi mang đến Thái học viện.
Tôi cứ tưởng rằng Thái học viện sẽ là nơi có không khí trang trọng, nghiêm túc, không nghĩ tới bên trong lại có tiếng người huyên náo, các học sinh vây quanh một đài cao, đang trên khán đài hai nhóm người tranh luận.
Càng làm tôi bất ngờ là trong số những người vây xem và tranh luận, có không ít nữ sinh.
"Trong kinh thành không phải có nữ học quán sao? Vì sao Thái học viện cũng có nữ sinh?" Tôi không hiểu hỏi.
Lục Hành Tuyết ha hả cười nói: "Thái học viện chính là Phủ Cao Học, Cao Tổ Hoàng đế đã đích thân đề biển " Nhân tài không có hạn chế", xưa nay là người có năng lực luôn được ưu tiên. Bất kể nam hay nữ, miễn là có thể vượt qua kỳ thi, thì có thể nhập học. Năm ngoái tỷ bị nhiễm phong hàn nên thi thất bại, nếu không bây giờ cũng đang học ở Thái học viện."
Hạ Thanh Nhạn gật gật đầu, ý bảo tôi thử lắng nghe hai người trên đài nói gì.
Người đàn ông bên trái mặt mày lạnh lẽo, gầy gò, không cao lắm, nhưng nói chuyện lại mạnh mẽ: " Các ngươi đã thề, lấy thân nữ tử trèo lên địa vị cao, chẳng lẽ không phải là vì mở ra càng nhiều con đường sinh tồn cho nữ tử khắp thiên hạ sao? Ngược lại, các ngươi luôn miệng nói chán ghét nữ tử chưa từng nhập học, cảm thấy các nàng không có chí cầu tiến, đáng đời hãm sâu vào vũng bùn. Ngày sau, nếu các ngươi thật sự cầm trong tay uy quyền, là muốn vứt bỏ những người này, để cho các nàng hoàn toàn biến thành vật chết sao??"
Người phụ nữ bên phải cười lạnh: "Kiếp này đường đi gian khổ bao nhiêu, chúng ta cố gắng phấn đấu đến đây, đã là vạn phần không dễ dàng. Làm sao chúng ta có thể dung thứ cho những kẻ tầm thường và lười biếng đó? Các nàng cam tâm làm kẻ phụ thuộc của nam tử, liền để cho các nàng đời đời kiếp kiếp làm nô làm tỳ là được rồi!"
Lục Hành Tuyết nghe được lời kia, lúc này không kiềm chế được, nhảy lên đài: "Lời này của Ngô sư muội sai rồi! Nữ tử vốn là một thể. Ngươi xuất thân từ thế gia trong Kinh thành, mưa dầm thấm lâu, đều là phong cách tự lực tự cường của nữ tử thế gia. Nhưng những vùng quê xa xôi, những địa phương bất kể nam hay nữ, đều có học thức nông cạn, cố thủ thói quen cũ, đến nay vẫn còn có nữ tử không được vào gia phả. Quyền nói chuyện trong gia tộc đều do nam tử nắm giữ, nữ tử lớn lên ở đây, làm sao hiểu được việc tự cường? Làm sao không đi dựa dẫm vào nam tử?"
Người phụ nữ bên phải hơi sửng sốt, chợt hỏi ngược lại: "Nhưng Lục sư tỷ, ngươi cũng là người của những vùng xa xôi đó, hiện giờ cũng vào kinh đi học, không phải sao? Những nữ tử đồng hương của sư tỷ, tại sao không thể giống như ngươi? Vẫn là tự cam chịu hạ tiện."
Người đàn ông mặt mày lạnh lẽo kia cười một tiếng, nói: "Thiên hạ có thiếu người nghèo khổ không, chẳng lẽ bọn họ đều cam chịu sống khổ sở sao? Lục sư tỷ có thể rời khỏi vùng quê đó, là bởi vì nàng gặp Hạ sư tỷ, chỉ dẫn cho nàng một con đường rõ ràng. Nữ tử nếu chỉ biết khinh bỉ lẫn nhau, mà không nghĩ đến việc giúp đỡ, nữ tử thiên hạ sẽ như một đống cát vậy, làm sao chống lại tư tưởng trọng nam khinh nữ?"
Thái học sinh vây xem đều đồng thanh khen ngợi.
Thật sự là kỳ quái, trong đó rõ ràng có không ít đàn ông, nhưng lại không hề nghi ngờ những luận điệu này, tựa hồ trong mắt bọn họ, nam nữ bình đẳng đã sớm là chân lý.
Hạ Thanh Nhạn cũng kêu lên một tiếng: “Tốt.”
Nữ tử bên phải lúc này mới chú ý tới Hạ Thanh Nhạn đang yên lặng đứng dưới đài, nhất thời đỏ mặt, vui mừng nhảy xuống đài: "Hạ tướng quân! Đã lâu không gặp, người hồi kinh khi nào?"
Hạ Thanh Nhạn dắt tôi đi lên: "Chiếu Nguyệt, hai năm không gặp, ngươi trưởng thành lên nhiều."
Ánh mắt Ngô Chiếu Nguyệt nhìn Hạ Thanh Nhạn tràn đầy sùng kính: "Hạ tướng quân, ngươi nghe ta cùng Liễu sư huynh biện luận, nhận xét như thế nào?"
Hạ Thanh Nhạn cười cười, chắp tay với vị công tử kia: "Hoài Thanh."
Liễu Hoài Thanh vừa rồi còn khí thế sắc bén, mặt mày trong nháy mắt đã trở nên nhu hòa rất nhiều: "Sư tỷ, người lại gầy đi.”
Hạ Thanh Nhạn nói: "Bôn ba bên ngoài, khó tránh khỏi việc đó. Chiếu Nguyệt, ta hỏi ngươi một câu, ta chinh chiến ở bên ngoài, là vì ai?"
Ngô Chiếu Nguyệt cao giọng nói: "Tất nhiên là vì dân chúng thiên hạ!"
Hạ Thanh Nhạn gật gật đầu: "Không sai, vậy lúc ta liều mạng xông lên giết giặc, chẳng lẽ còn muốn nghĩ đến chuyện ta sẽ bảo vệ cho rất nhiều người không đáng sao? Hành Tuyết nói không sai, nữ tử thiên hạ vốn là một thể, nên giúp đỡ lẫn nhau. Có biết nam tử bởi vì mối quan hệ đời đời lợi ích tương liên, đã phát triển thành bền chắc như thép! Mà nữ tử có thể có cảnh ngộ như bây giờ mới không quá trăm năm, nhiều người còn chưa từng được chỉ điểm, ta và ngươi là người đi trước, cần gì phải nóng lòng vứt bỏ tỷ muội lạc hậu?"
Ngô Chiếu Nguyệt cắn cắn môi, tức giận nói: "Hạ sư tỷ, hai muội muội nhà biểu cô* ta, đều bị người lớn dỗ về nhà lập gia đình. Lớn mười bảy, nhỏ mới mười lăm tuổi."
(*em họ)
Liễu Hoài Thanh thở dài một tiếng: "Sư muội, ta biết ngươi không cam lòng, lúc trước ngươi hao hết tâm tư đem hai người nàng đến Kinh thành học tập, các nàng không từ mà biệt, thật sự là làm tổn thương tấm lòng của ngươi. Nhưng Hạ sư tỷ sớm đã dạy chúng ta, cứu người chính là có thể cứu từ đầu, không phải là có lợi thì mới cứu. Nếu thầy thuốc chữa bệnh, còn phải phân ra cao sang hèn mọn thì thế gian này sợ không còn bao nhiêu người sống."
Ngô Chiếu Nguyệt rũ mi mắt xuống, thật lâu sau mới rầu rĩ đáp một tiếng: "Sư huynh, ngươi nói đúng, ta biết, là ta nhất thời nóng nảy, quên đi tâm nguyện mình. Tư tưởng cũ kéo dài đã lâu ngày, quan niệm nam tôn nữ ti giống như ôn dịch không cách nào trị tận gốc, lúc nào cũng có thể phản công, ta không nên bỏ mặc bọn họ."
Hạ Thanh Nhạn vui mừng sờ sờ đầu nàng: "Chiếu Nguyệt quả thật là đã trưởng thành."
Cô ấy lại quay đầu hướng Liễu Hoài Thanh nói: "Ta tới tìm Ngu Học Chính, hắn có ở trong Thái học viện không?"
"Ngu Học Chính đang ở Vọng Phong Đình uống trà."
"Ta đi cùng Hành Tuyết, rất nhanh sẽ quay lại." Cô ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, "Phiền Hoài Thanh cùng Chiếu Nguyệt, dẫn muội muội ta đi dạo chung quanh đi."
7
Liễu Hoài Thanh nho nhã lễ độ, Ngô Chiếu Nguyệt lại hoạt bát thẳng thắn, rất tự nhiên khoác lấy tay tôi.
Hai người tự báo gia môn, sau khi cùng tôi trò chuyện một hồi, Ngô Chiếu Nguyệt nói: "Hạ muội muội, có gì cần thiết thì cứ hỏi ta, trong Thái học viện này, không có chuyện gì mà ta không biết!"
Tôi thực sự có chuyện để hỏi.
Hạ Thanh Nhạn nói muốn dẫn ta đến Thái học viện, tôi còn nghĩ là vì cô ấy muốn giải thích nghi hoặc cho tôi, không ngờ tới, cô ấy lại bỏ tôi lại.
Tôi đành phải đem lo lắng đó nói với Liễu Hoài Thanh cùng Ngô Chiếu Nguyệt.
Nghe xong lời của ta, vẻ mặt Liễu Hoài Thanh cực kỳ bất đắc dĩ, mà Ngô Chiếu Nguyệt thì cười khom lưng: "Ôi chao, muội muội ngốc của ta, ngươi còn lo lắng thanh danh Hạ sư tỷ? Đi, chúng ta dẫn ngươi đi nghe thanh danh Hạ sư tỷ một chút."
Hai người bọn họ lôi kéo ta đi đâm thẳng vào đám đông, Ngô Chiếu Nguyệt bắt chuyện, nói về Hạ Thanh Nhạn.
Tôi cứ tưởng rằng, ít nhiều sẽ nghe được chút bình luận ác ý, không nghĩ tới tất cả đều là lời khen ngợi.
Người thì nói Hạ Thanh Nhạn tư thế oai hùng hiên ngang, tướng tinh hạ phàm.
Người kia nói, cố hương từng bị cướp bóc, tạo phản, là Hạ Thanh Nhạn dẫn binh bình loạn, một nhà hắn năm người, đều được cô ấy cứu.
Lại có người nói, Hạ Thanh Nhạn dụng binh như thần, cha hắn chính là tướng lĩnh trong quân, mỗi lần nhắc tới, đều khen ngợi Hạ tướng quân không dứt miệng.
Còn có người nói, bài luận “Chuyện làm nông” của Hạ đại tướng quân, anh chị em trong nhà hắn đều tôn sùng là chuẩn mực, sau khi hắn đọc xong, cũng nhặt được lợi ích không nhỏ...
Ngô Chiếu Nguyệt cố ý xen vào: "Các ngươi có thể nghe nói, Hạ đại tướng quân chiêu đãi yến tiệc cho An Di tướng quân cùng một đám con cháu thế gia, làm cho bọn họ nhục nhã không?"
Một đám học sinh cười ha ha: "Đám thiếu gia kinh thành của Lăng Hằng, cơ bản không phải là không có mặt mũi gì sao?"
Mặc dù tôi không hiểu, nhưng tôi đã bị sốc.
Liễu Hoài Thanh thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, mỉm cười nói: "Muội có biết tỷ tỷ mình đã dành mười bảy năm để đi đến vị trí này, mỗi bước đi đều là vững như bàn thạch. Nàng có thánh thượng coi trọng, đồng liêu tôn kính, hậu bối ngưỡng mộ, nàng căn bản không cần dựa vào lập gia đình để chứng minh giá trị của mình."
"Lúc ta mới vào Thái Học viện, tuy rằng là nam tử lại gầy yếu thấp bé, nên bị người khi dễ. Là Hạ sư tỷ nói cho ta biết, bất luận nam nữ, muốn đạt được sự tôn trọng của người khác, đều phải dựa vào thực lực của chính mình. Khi đó ta còn nghĩ, ta có thể bám lấy nàng, làm cho những người khác không dám khi dễ ta nữa. Nhưng Hạ sư tỷ đã tòng quân rời khỏi Thái học viện, người ta có khả năng dựa vào, vẫn là chỉ có bản thân mình."
"May mà, nàng dù biết rõ lòng ta mang tâm tư khác, nhưng vẫn thản nhiên viết thư khuyên nhủ. Ta mới bắt đầu tỉnh táo đọc sách, cũng may đầu óc cũng không ngốc, mấy năm qua, rốt cuộc cũng đạt được cái hư danh đứng đầu các học sinh trong Thái học viện. Lúc này ta mới hiểu được, Hạ sư tỷ khuyên bảo ta cái gì."
"Cũng không phải là không thể nhờ người khác, cũng không phải là nhất định phải một mình chiến đấu. Nhưng điều cần thiết là biết phấn đấu. Chỉ có đi hết chặng đường này mới có thể thu hoạch được học thức, quan hệ và danh vọng thuộc về mình."
Hắn quay mặt lại, mặt mày lạnh lẽo không có gì đặc biệt vào giờ khắc này lại giống như rực rỡ hẳn lên:
"Nếu ta đã muốn làm cây cao chọc trời, thì phải tự mình đi hấp thu chất dinh dưỡng, phát triển cành lá, mà khi ta đã thành người như vậy, tự nhiên sẽ được ngưỡng mộ, những gông xiềng đã từng giam cầm ta, thì tính là cái gì?"
Cho nên, tôi cố gắng thi đậu đại học, lại ở trường học đạt được quan hệ, thành tích, đạt được sự công nhận của thầy cô, ý nghĩa của những thứ này, cũng không phải vì gả vào Tống gia trở thành Tống phu nhân.
Chúng vốn thuộc về cành cây của tôi, là những thứ tôi có thể phát triển khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.
Mà hành vi của Tống Cẩm Thành, chính là muốn bẻ gãy chúng nó, biến tôi trở về thành gốc dây tầm gửi yếu đuối kia.
Trong lòng tôi chấn động, bất giác dâng lên cảm xúc không cam lòng, thật lâu cũng không thể nói gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT