Thanh Nhạn

Chương 3


1 năm


Lục Hành Tuyết lắc đầu thở dài: "Đáng tiếc, không thể để cho Kim Văn Thịnh nhận sai trước mặt đám nam sinh kia."

Các nữ sinh vẫn cười nói: "Hắn dám sao? Hôm nay hắn vội vã chạy đến nữ học quán so tài với cô, chính là sợ thua, sợ mất mặt không dám ra ngoài!"

Lục Hành Tuyết xoay người sang Hạ Thanh Nhạn: "Thanh Nhạn, cô xem Kim Văn Thịnh này... 

Hạ Thanh Nhạn lắc đầu: "Tác phong của Kim gia, có thể tạm chấp nhận một chút, không cần lo lắng."

Lục Hành Tuyết gật gật đầu, bỗng nhiên ánh mắt chuyển hướng trên người tôi, hô to gọi nhỏ nhào tới: "Ôi chao, đây là muội muội bảo bối của cô đúng không? Thật sự là một tuyệt đỉnh mỹ nhân. Thanh Nhạn, sao cô nỡ mang nàng ấy ra ngoài?"

Hạ Thanh Nhạn cười nói: "Tiểu muội ta cũng phải tới đây học, đến lúc đó, cô phải chiếu cố muội ấy nhiều hơn."

Lục Hành Tuyết mừng rỡ: "Thật sao?"

Nhưng tôi lại không muốn, nhỏ giọng nói thầm: "Tôi không muốn đến trường, nếu là cổ đại, học chút nấu ăn thêu thùa, cầm kỳ thư họa không phải là tốt rồi sao?"

Vẻ mặt Lục Hành Tuyết cứng đờ: "Tiểu muội này… sao muội lại nghĩ như vậy?"
 
Thấy cô ấy đã nghe nghe được, tôi dứt khoát thẳng thắn: "Lục tỷ tỷ, tôi không muốn đến trường. Nếu mọi người đều nói ta xinh đẹp, gia thế nhà ta lại tốt, dù sao cũng không lo chuyện không gả được— ngày hôm qua Lăng tướng quân không phải đã nói muốn cưới ta sao? Ta chỉ cần công dung ngôn hạnh xuất chúng, sau này làm đương gia chủ mẫu, cần gì phải đi học vất vả như vậy, cần gì phải làm sách luận, thi khoa cử? Ngày hôm qua tỷ tỷ còn nói muốn ta tập võ, ta yếu đuối như vậy, làm sao có thể tập võ?"

Hạ Thanh Nhạn nhìn tôi rất lâu, ánh mắt tối sầm, trong đó vài phần thất vọng, tôi cũng không dám nhìn vào mắt cô ấy, chỉ có thể nghiêng đầu tránh đi. Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ mắng tôi, nhưng không ngờ cô ấy lại nói: "Muội nghĩ như vậy, cũng là suy nghĩ của muội. Nếu đã như vậy, vậy trước tiên trở về học cầm kỳ thư họa vài ngày, muội thấy thế nào?"

Tôi nghĩ cũng không cần, đáp ứng ngay và luôn.

Mấy thứ này, trước đây vì gả vào hào môn, tôi cũng đã học qua. Mặc dù thời đại không giống nhau, nhưng chắc chắn cũng sẽ có chỗ tương tự.

Hạ Thanh Nhạn quả nhiên nói được làm được, vì tôi mà mời sư phụ tới cửa.

Không nghĩ tới mấy thứ này lúc bắt đầu học thật sự, cũng cực kỳ vất vả nặng nề. Chỉ riêng thư pháp và hội họa, mỗi ngày tôi đều phải đứng vài canh giờ, cầm bút mệt đến cổ tay đau nhức.

Hạ Thanh Nhạn đích thân đưa cho tôi thuốc giảm đau: "Cảm giác thế nào?"

Bộ sáng tôi đã rất khổ sở, nhưng lại không muốn nhận sai: "Không sao đâu tỷ tỷ."

Hạ Thanh Nhạn cười cười, giữ chặt tay tôi hơn, nhẹ nhàng bôi thuốc cho tôi. Ngón tay cô ấy thon dài, bàn tay đều là vết chai bởi vì quanh năm cầm binh khí, vuốt ve cổ tay tôi hơi đau: "Ấu Trân, ngày đó muội nói muốn học những thứ này, để sau này gả cho một gia đình tốt, điều này không phải là sai. Trăm năm trước, lối thoát của nữ tử chính là như vậy. Nhưng con đường này, thật sự dễ đi như vậy sao?"

 "Nếu muốn tu thân dưỡng tính, muốn có một kỹ năng, thì muội học cầm kỳ thư họa nữ công gia chánh các loại, là điều tốt. Nhưng muội lại muốn lấy những thứ này để lấy lòng phu quân, điều này chẳng khác nào muội đem cuộc đời sau này đặt cược hết lên người một nam nhân."

"Hỉ nộ ái ố của hắn, quyết định hỉ nộ ái ố của muội. Hắn yêu hay ghét đều có thể quyết định sinh tử vinh nhục của muội."

"Nữ học quán trong kinh cũng thường có nữ sinh bỏ học để đi lấy chồng, nữ tử sinh tồn trên thế gian này, giống như chèo thuyền ngược dòng nước. Luôn có những thứ hấp dẫn, nhìn ngọt ngào động lòng người, ở hai bên bờ vẫy tay với nàng, mong nàng neo thuyền lại, không tiến lên nữa, thậm chí là xuôi dòng ngàn dặm, không còn đủ dũng cảm để đối mặt với dòng nước chảy xiết. Luôn luôn có người nói rằng nữ tử chỉ cần bằng lòng với cuộc sống hiện tại, chỉ cần bình an hỷ lạc. Rồi lại nói với nam tử, nam nhân tốt thì phải kiến công lập nghiệp, giành được công danh lợi lộc. Muội nghĩ thử xem, tại sao ại như vậy? Là bởi vì bọn họ biết rõ, chỉ có vượt qua gian khổ, mới có thể nắm lấy vận mệnh của mình, ngồi chờ người khác cho ăn, chẳng khác gì gia súc chờ bị giết thịt."

Những lời này đã chạm đến tim tôi.

Trước khi tôi xuyên không, nam chính Tống Cẩm Thành đối với tôi chính là hào quang, là ánh sáng, là thần thoại duy nhất tồn tại.

Dưới sự sắp xếp của kịch bản, tôi bắt đầu say mê Tống Cẩm Thành từ lúc năm tuổi, mỗi lần nhìn thấy anh ấy, tôi sẽ bối rối, khuôn mặt đỏ bừng, mắt biến thành hình trái tim. Mà Tống Cẩm Thành cũng không che dấu được dục vọng chiếm hữu của anh ấy đối với tôi —— Tống Cẩm Thành gọi tôi là "Tiểu Ngoan Bảo", đây là vinh dự mà những người phụ nữ khác đều chưa từng có.

Vậy nên, tôi đặc biệt.

Tống Cẩm Thành vì tôi vung tiền như rác, không cho tôi rời khỏi anh nửa bước. Từ khi năm tuổi đến hai mươi tuổi, cuộc đời tôi dần tràn ngập tên anh, dường như mỗi hơi thở của tôi đều là để giành được sự ưu ái của anh. 

Sau một loạt các tình tiết kịch tính như anh lạnh lùng, anh điên cuồng, anh đuổi theo, tôi chắp cánh khó bay, v.v., cuối cùng tôi đã chiến thắng nhóm oanh oanh yến yến bên cạnh Tống Cẩm Thành, chờ đợi lời cầu hôn của anh ấy.

Điều kiện tiên quyết là tôi sẽ bỏ học đại học.

Thật ra tôi vốn không muốn học đại học, là Tống gia sợ tôi không xứng với Tống Cẩm Thành, cho nên ép tôi phải học tập thật tốt. Tôi cũng thông minh, thi vào một trường đại học nổi tiếng. Nhưng tất cả những gì tôi làm, đều là vì trở thành người phụ nữ xứng đôi với Cẩm Thành.

Nhưng sau hai năm ở trường, tôi bắt đầu biết luyến tiếc.

Đây là lần đầu tiên tôi thoát khỏi Tống Cẩm Thành, có bạn bè, có cuộc sống, có thế giới của riêng mình.

Cũng giống như tôi sinh ra ở trên một tòa tháp cao, có người mở cho tôi một cửa sổ, nhưng khi tôi vừa nhìn thấy ánh xuân bên ngoài, thì đã nhận lệnh phải đóng nó lại.

Do dự của tôi đã bị Tống Cẩm Thành nhìn ra, anh ấy vẫy vẫy tay, để cho tôi ngồi trên đùi, nhẹ nhàng gãi cằm tôi và mỉm cười: "Tiểu Ngoan Bảo, em đang do dự cái gì? Có một người đàn ông tuyệt vời như tôi là chồng của em, em còn không hài lòng sao? Trong trường học, cái gọi là quan hệ và thành tích của em, tôi chỉ cần búng ngón tay, là có thể cho em."

Tôi có chút dao động – Đúng vậy, tại sao tôi phải suy nghĩ. Tốt nghiệp còn phải đợi thêm hai năm nữa, trong hai năm này, tôi đã có thể sinh cho Cẩm Thành một đứa con. Đến lúc đó, ngồi vững vị trí Tống phu nhân, thì tôi còn cần gì ở thế giới bên ngoài?

Vì vậy, tôi đồng ý.

Chúng tôi đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, đợi sau khi đám cưới xong sẽ đi làm thủ tục nghỉ học, không nghĩ rằng tôi đã xuyên qua.

Nghĩ đến đây, tôi nhịn không được phản bác lại Hạ Thanh Nhạn: "Tỷ tỷ, bỏ học lấy chồng là không được sao? Chẳng lẽ chỉ có thể chọn đi học, không thể chọn gia đình? Nhân sinh trên đời cũng chỉ là vì tiền quyền danh lợi, nếu trượng phu đã có đầy đủ, nữ nhân vì sao không thể ngồi hưởng thụ thành tựu?"

Hạ Thanh Nhạn cười lạnh một tiếng: "Trượng phu có đầy đủ mọi thứ? Chuyện đó có liên quan gì đến muội sao? Nếu có một ngày hắn bỏ rơi muội, cuộc sống của muội sẽ như thế nào?"

Tôi sững sờ.

Những lời này nói trúng tim đen của tôi —— tôi luôn bất an, vì tôi chỉ có khả năng dựa vào tình yêu của Tống Cẩm Thành. Thế nhưng, tình yêu này có thể kéo dài mãi mãi được không?

Tôi chỉ là trốn tránh không chịu nghĩ chuyện này, đồng thời đáy lòng âm thầm chờ mong, Tống Cẩm Thành không phải người như vậy.

Nhưng...

Những người phụ nữ bên cạnh anh ấy, trên thực tế, chưa bao giờ thiếu. Tống Cẩm Thành anh tuấn lại nhiều tiền, gia thế hiển hách, là bắp đùi vàng* tiêu chuẩn. Mặc dù Tống Cẩm Thành luôn nói rằng anh ấy chỉ yêu tôi, nhưng tôi rất nhiều lần ngửi thấy mùi nước hoa không thuộc về tôi và nhìn thấy những dấu son môi mờ ám trên áo sơ mi của anh ấy.
(*“Ôm đùi” là tiếng lóng trong khẩu ngữ tiếng Trung hiện đại dùng để chỉ việc dựa vào người có ưu thế [có tiền, có quyền chẳng hạn] để hưởng lợi.)

Tôi giống như một con đà điểu, không ngừng nói với bản thân mình rằng anh ấy yêu tôi, nếu không sẽ không kết hôn với tôi, đồng thời nhắm mắt làm ngơ với tất cả các loại dấu hiệu khả nghi. Tôi thậm chí còn liên tục miêu tả những chi tiết tình yêu của anh ấy dành cho tôi trên mạng xã hội, nhận được rất nhiều lượt thích từ người hâm mộ, tìm kiếm một chút cảm giác an toàn đáng thương khi khoe khoang.

Cho đến giờ phút này, Hạ Thanh Nhạn dùng một câu nói khiến tôi phải nhìn thẳng vào những chuyện này— tôi sợ Tống Cẩm Thành vứt bỏ tôi, cực kỳ sợ hãi.

Một khi Tống Cẩm Thành rời đi, tất cả những gì tôi có, đều sẽ hóa thành mây bay.

Nhưng tôi vẫn muốn đấu tranh đến lúc cuối cùng: "Nếu… nếu phu thê vẫn ân ái... 

Hạ Thanh Nhạn nhìn tôi thương hại: "Lòng người khó có thể thấy rõ, muội thật sự có thể luôn luôn tin tưởng hắn sao? Nửa đêm giật mình thức giấc, muội sẽ không bất an sao? Cho dù muội có thể tìm được tình yêu chân thành, một đời một đôi, nhưng lỡ như hắn qua đời, không cách nào che chở muội nữa thì sao? Hoặc là, vạn nhất hắn gặp gian nan, muội thân là thê tử của hắn, có năng lực trợ giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn hay không? Hay là chỉ biết khóc lóc, than trách ông trời bất công? Nếu như chính ngươi có bản lĩnh tự mình ổn định cuộc sống, thì cần gì phải làm như vậy?"

 Tôi không thể nói thêm gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play