Bối cảnh thời đại trong tiểu thuyết này là rất khoan dung, phụ nữ có thể tham gia quân ngũ, cũng có thể đi học. Tuy nhiên người đi tòng quân hay làm quan vẫn là số ít, Hạ Thanh Nhạn nói cho tôi biết, nếu phụ nữ đi theo con đường làm quan, sẽ bị áp chế tầng tầng cửa ải, vào quan trường cũng khó tránh khỏi bị khinh bỉ trêu chọc.
"Tự do có hạn cũng có thể coi như là tự do." Tôi cũng không cảm thấy có vấn đề gì, quan trường vốn không phải sân nhà để phụ nữ tỏa sáng.
Hạ Thanh Nhạn cười cười, giống như không đồng tình đối với cái nhìn của tôi: "Cao tổ hoàng đế chính là nữ tử, nhờ vào chinh chiến mà có được thiên hạ. Hiện giờ nữ tử có đủ thoải mái, đều là hành động mưu tính sâu xa của Cao tổ. Đáng tiếc, thời gian bà tại vị quá ngắn, không thể đem lý tưởng thực hiện triệt để. Sau khi Cao Tổ băng hà, thế lực bảo thủ quay trở lại, chỉ ngắn ngủi trăm năm, lại có nữ tử bị nhốt trong khuê các."
Tôi mơ mơ màng màng trả lời: "Trong khuê các có cái gì không tốt? Thanh nhàn an lạc, có thể bình an đến cuối đời."
Hạ Thanh Nhạn gật đầu: "Đúng là trong khuê các, cũng có bình an hỷ lạc. Nhưng nếu tự do hữu hạn này tiếp tục co rút lại, một ngày nào đó, nữ tử không muốn an ổn trong khuê các nữa, cũng sẽ bị người bẻ gãy cánh, đánh gãy lưng, vây ở trong nhà cho đến khi chết. Tâm huyết cả đời của Cao tổ hoàng đế, không phải chính là vì để chúng ta nắm trong tay tự do hay sao, chúng ta cứ nhượng bộ từng bước, cuối cùng lại trở thành người lệ thuộc vào nam tử một lần nữa sao?"
Cô ấy nhìn tôi thật lâu, rồi lắc đầu: "Thôi, Ấu Trân, hiện tại có lẽ muội còn chưa hiểu những thứ này. Hôm nay dẫn muội đến nữ học quán, vì tỷ nghĩ chắc là muội chưa từng tới, để tỷ dẫn muội đi xem xung quanh trước."
Tôi mỉm cười thầm.
Đúng là tôi chưa bao giờ đến đây? Nhưng tôi đã đi học đại học, trường đại học ở hiện đại đương nhiên vẫn cởi mở hơn nhiều so với thời đại này.
Tôi theo đuôi Hạ Thanh Nhạn đi thẳng vào trong. Học sinh trong nữ học quán đang học, ban đầu chỉ nghe thấy tiếng đọc sách vang vọng, lại đi sâu vào, tiếng đọc sách đột nhiên rối loạn, biến thành vô số mảnh âm thanh ồn ào:
"Kim Văn Thịnh, như thế nào? Dám so đo nhưng lại không dám nhận thua? Ngươi luôn miệng chê cười nữ tử, giờ thì so sách luận, chúng ta hơn xa ngươi, ngươi liền cúi đầu giả bộ câm điếc? Còn chuyện nhận lỗi, quỳ lạy đâu?"
Thanh âm nói chuyện của cô gái rất thẳng thắn, lưu loát, bóng lưng cũng cao gầy xinh đẹp. Cô ấy lắc lư tờ giấy trong tay, cười liên tục: "Này, Kim Văn Thịnh, có muốn để thầy giảng cho ngươi biết ngươi kém ta ở chỗ nào không?"
Thư sinh đối diện cô ấy nghẹn đến mức sắc mặt cũng biến thành màu gan heo, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng lầu bầu: "Nữ tử làm sách luận, vốn là chuyện buồn cười của thiên hạ! Các ngươi cả ngày chỉ biết vẽ mày, thêu hoa, làm sao hiểu chuyện quốc gia xã tắc? Bất quá chỉ là đọc sách siêng năng một chút mà thôi!"
Người đàn ông đi cùng hắn cũng lên tiếng phụ họa: "Kim huynh nói đúng! Tiểu nữ tử này, nàng nhất thời may mắn mà thôi! Kim huynh học thức sâu rộng, các nàng làm sao có thể so sánh?
Giọng nói của người này nghe quen quen.
Tôi thò đầu ra nhìn, lại là Lăng Hằng!
Đây thật sự là oan gia ngõ hẹp. Tôi nhìn trộm Hạ Thanh Nhạn, trong lòng lại có chút phấn khích, Lăng Hằng này, xuất hiện nhiều như vậy, chẳng lẽ là nam chính của quyển tiểu thuyết này?
Có lẽ, tôi xuyên tới đây là để công lược nam chính và trở thành nữ chính mới?
Vẻ mặt Hạ Thanh Nhạn vẫn như bình thường, cứ như cô ấy không phát hiện Lăng Hằng.
Cô gái thanh tú kia nghe xong lời của hai người đàn ông thì "à" một tiếng, cũng không tức giận, chỉ là ngữ khí càng mỉa mai hơn: "Đúng vậy, ta cả ngày chỉ vẽ mày, chơi đùa, đọc sách, vậy mà Kim công tử ngay cả một bài sách luận cũng không viết được hơn ta, không phải đầu óc quá ngu xuẩn hay sao? Chỉ có việc đọc sách mà còn đọc không xong, còn dám đến nữ học quán của chúng ta so đo, có khác gì thùng rỗng kêu to đâu?"
Tất cả các nữ sinh đều cười vang lên.
Kim Văn Thịnh tức giận đến mức môi run rẩy, miệng không ngừng nói: "Vớ vẩn! Nực cười!"
Nhưng mà, anh ta cũng không nói ra được cái gì nực cười, vung tay áo muốn rời đi.
Hạ Thanh Nhạn tiến lên mấy bước, thản nhiên gọi bọn họ lại: "Kim công tử, Lăng tướng quân."
Lăng Hằng xoay người nhìn thấy Hạ Thanh Nhạn, sắc mặt biến đổi, quay đầu đi, Kim Văn Thịnh ngược lại vội vàng khom người hành lễ: "Hạ đại tướng quân."
Hạ Thanh Nhạn gật gật đầu, mỉm cười nói: "Kim công tử, ta cũng có nghe qua vụ đánh cược của ngươi và Lục Hành Tuyết - Lục cô nương. Hôm nay vốn định đến xem tình hình như thế nào, sao Kim công tử lại vội vàng muốn đi rồi?"
Cô ấy nhìn Lục Hành Tuyết một cái: "Lục cô nương, vụ đánh cược của cô... 」
Lục Hành Tuyết cười lạnh một tiếng: "Hạ tiểu thư, ngày đó ta đã nói là ta không thèm đánh cuộc với cái loại nam nhân này, các tỷ muội lại cứ giật dây đòi ta phải cược. Tiểu thư xem, muốn chơi xấu đấy!"
Hạ Thanh Nhạn liếc Lăng Hằng một cái, ám chỉ: "Gần mực thì đen, bội ước thì cũng là vật họp theo loài...
Kim Văn Thịnh thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Ai bội ước? Ai chơi xấu? Ta bất quá là…. bất quá là đổi vị trí một chút, vừa rồi bên đó quá nắng! Không phải là chỉ là quỳ xuống nhận thua sao? Ta quỳ là được!"
Lăng Hằng vội vàng đưa tay ngăn anh ta: "Kim huynh cần gì phải như vậy? Cái gọi là đánh cược kia, chỉ đơn giản là một trò đùa, huynh nghiêm túc với bọn họ làm gì?"
Hạ Thanh Nhạn bình tĩnh mở miệng, thanh âm như ngọc: "Thua thì nói là nói đùa? Lăng tướng quân thật sự là nam nhân tốt. Ngày đó lập ra ước hẹn, ngoại trừ Kim công tử, không phải cũng có Lăng tướng quân sao? Ta cũng nghe nói, Lăng tướng quân sau khi uống rượu vào luôn miệng muốn trấn áp sự kiêu ngạo của nữ tử, thì ra chỉ là ỷ vào rượu, nói ẩu nói tả?"
Lăng Hằng đưa tay rút trường kiếm bên hông ra, giọng nói đanh lại: "Hạ Thanh Nhạn, cô không cần khinh người quá đáng!"
Tôi bị kiếm quang làm hoảng sợ, kêu lên một tiếng, ánh mắt Lăng Hằng lập tức nhìn về hướng của tôi, nhất thời dịu lại hai phần: "Ấu Trân, sao nàng cũng tới chỗ này?"
Hắn nói xong, tay đã muốn thu kiếm lại: "Nể mặt nàng, hôm nay ta không so đo với bọn họ... 」
Tôi còn chưa kịp cảm kích, Hạ Thanh Nhạn đã hiên ngang tiến lên: "Không cần thiết. Lăng tướng quân, nếu Lục cô nương đã thi văn thắng Kim công tử, ta liền đến xin Lăng tướng quân chỉ giáo một chút về võ nghệ đi."
Vậy mà các cô gái xung quanh không một ai nao núng, tất cả đều trầm trồ khen ngợi.
Lăng Hằng đã lỡ leo lên lưng cọp, chỉ có thể cắn răng đánh với Hạ Thanh Nhạn.
Thư phòng nhỏ hẹp, Hạ Thanh Nhạn ở trong đó dáng người nhẹ nhàng, tư thế uyển chuyển. Chỉ cần ba chiêu ngắn ngủi, đã hung hăng đạp vào chân Lăng Hằng, ép hắn ta quỳ rạp xuống đất: "Có nhận thua hay không?"
Lăng Hằng mặt mày u ám, cắn răng không nói. Kim Văn Thịnh đứng cạnh, chân mềm nhũn quỳ xuống, nằm sấp dưới đất liên tục hô lên: “Ta ngu xuẩn như heo, học thức cho chó ăn, ta, ta không bằng nữ tử, không xứng đọc sách!"
Lúc này Hạ Thanh Nhạn mới thả Lăng Hằng ra, hai người thảm hại không chịu nổi, phất tay áo rời đi trong tiếng cười của mọi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT