Lúc Tần Nhan tỉnh lại, nàng cảm thấy toàn thân như bị người ta tháo ra rồi lắp trở vào, nàng cẩn thận cử động, bò dậy trên giường, phát hiện mình đang nằm trong lều trại của quân đội, bốn phía tràn ngập mùi dược liệu, đâu đâu cũng thấy bày đủ loại thuốc thảo mộc, có vẻ là nơi của quân y.
Lạc Trần bưng thuốc bước vào lều, thấy Tần Nhan đang ngồi dưới ánh nến mờ mịt mà phát ngốc, y đứng yên chốc lát rồi lên tiếng: “Vừa khỏe lại mà đã cử động lung tung, không sợ chết à?”
Tần Nhan hoàn hồn lại, ậm ừ một tiếng, sau đó chậm rãi quấn cái thảm lông trên giường quanh người mình, chỉ để lộ gương mặt tái nhợt như sương.
Lạc Trần nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tần Nhan một lúc. Ngũ quan đoan chính như vậy có thể xem như tuấn tú, trang điểm đậm hay nhạt đều hài hòa cân đối, người này nếu là nam thì có vẻ tao nhã lịch thiệp, còn nếu là nữ thì có vẻ thanh tú lanh lợi.
Ánh mắt đánh giá của Lạc Trần chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, sau đó y đưa bát thuốc cho Tần Nhan, Tần Nhan cảm ơn rồi uống một hơi cạn sạch, Lạc Trần vừa nhận lại bát, Tần Nhan liền nói: “Ta luôn ngưỡng mộ những người có y thuật cao siêu, chỉ cần nhìn, ngửi, hỏi, cắt là có thể suy đoán mấu chốt của người bệnh.” Dừng một chút, Tần Nhan gật đầu, nói sâu xa: “Đa tạ ngươi đã cứu ta.”
Sắc mặt Lạc Trần khẽ biến đổi, bỗng y cười nói: “Không thể phụ lòng tin của ngươi, lương y như từ mẫu, không gì ngoài việc chữa bệnh cứu người. Huống chi hiện giờ ngươi đã ban cho ta một lời khen ngợi lớn lao như vậy.”
Tần Nhan vô cùng điềm tĩnh: “Thật ra ta nói những lời này với ngươi là vì ta sợ chết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play