Mực từ đầu bút nhỏ giọt trên tờ giấy trắng, Tần Nhan như ở trong mộng mới tỉnh, ánh mắt hiện lên chút buồn bã bất đắc dĩ. Nhân sinh tám nỗi khổ, sinh lão bệnh tử, yêu biệt ly, oán lâu dài, cầu không được, bỏ không đành. Vốn là thiên ngôn vạn ngữ, kết quả nàng lại không biết hạ bút từ đâu.
Nếu không từ biệt, liền vô chia lìa, thật tốt biết bao nhiêu, Tần Nhan khẽ than một tiếng, khi rũ mắt hạ bút viết, đầu ngón tay chợt có làn gió nhẹ lướt qua, nàng nhanh chóng nhét tờ giấy nhiễm mực vào trong tay áo, khi Tần Nhan quay đầu lại thì đúng lúc thấy Lý Tích đẩy cửa bước vào, nàng giả vờ tùy tiện nói: “Sắp phải xuất phát rồi sao?”
“Ừ.” Lý Tích nhìn lướt qua bút mực trên bàn: “Đi thôi.”
Đi theo sau Lý Tích xuống lầu, Tần Nhan nghĩ thầm, đây thật sự là đoạn đường cuối cùng rồi.
“Nghe nói gì chưa, tên quan tham đó tối qua đã tự sát vì sợ tội!”
Sáng tinh mơ ở chợ, bá tánh châu đầu ghé tai khe khẽ bàn tán, thanh niên què chân đang dọn bàn ghế ra để mở quán, nghe thấy mọi người nói vậy, hắn kéo chủ quán ngay bên cạnh hỏi: “Tin này là thật hay giả? Sao lại… đột ngột như vậy?”
Chủ quán kia không giấu được vẻ vui mừng trên mặt, nói: “Quan phủ đã đánh trống thông báo rồi còn giả được sao? Nghe nói vì Khâm sai đại nhân đến Định Thành thị sát, Phó Đoạt tự biết tội không thể thoát nên đã treo cổ tự vẫn tối qua. Còn có tin tức nói rằng triều đình sắp phái quan mới tới, nói không chừng chúng ta sắp có ngày tốt đẹp rồi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play