“Không thể sao được, hoa đành rụng
Dường như quen biết, én bay về”(*)
(*): Trích từ bài thơ Hoán Khê Sa (Nhất khúc tân từ tửu nhất bôi) của nhà thơ Án Thù thời Bắc Tống
Năm Tuyên Cảnh thứ chín, không biết có phải do mùa xuân trong hoàng cung tới muộn hơn những nơi khác một chút hay không, đầu tháng tư mà vẫn chưa thấy chim yến trở về từ phương Bắc, khắp nơi trong cung tràn ngập hơi thở u tĩnh, như thể mọi minh tranh gợn sóng đều đang ngủ đông chờ được đánh thức.
Sau khi bước ra khỏi tiền điện, Hoàn Nhi liếc mắt trông thấy Tần Nhan đang đứng dưới tán cây hòe trong sân, nàng hơi ngẩng đầu, nụ hoa trên cây chỉ vừa chớm nở, vẫn còn rất non mềm.
Chần chờ một lát, Hoàn Nhi nói nhỏ ở phía sau: “Nương nương, vừa nãy Thần phi có phái người đưa bái thiếp tới, xin mời người xem qua.”
Tần Nhan bừng tỉnh xoay người, mái tóc đen như mây, vạt áo nàng tung bay, một trận mưa hoa xuân trút xuống phàm trần. Nàng cúi đầu nhìn bái thiếp trong tay Hoàn Nhi, một lúc lâu sau mới vươn tay cầm lấy, khi mở ra đọc rõ nội dung trong đó, Tần Nhan không khỏi lắc đầu, khẽ cười: “Xuân sắc đến trễ, không có cảnh đẹp nào để dạo chơi, ngày tháng của nữ tử trong cung đúng thật là rảnh rỗi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT