Vầng trăng treo lơ lửng giữa trời, chiếu rọi ánh sáng khắp muôn nơi.
Trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, cung nhạc theo tiếng người đứt quãng bay tới hồ sen.
Trong Thạch Đình cách đó không xa, phía sau Tần Nhan là một vài nữ quyến tụ tập đi theo, trước đó bọn họ còn thỉnh an nàng, nhưng thấy nàng không để ý thì đành thấp thỏm tản đi. Quả không hổ danh là tiểu thư con nhà quan lại, một nhóm người nhẹ nhàng phe phẩy quạt, hiện tại đang chơi đối chữ bên cạnh đèn lồng phía trong gian đình nhỏ, nghe các nàng đọc thơ đều là mấy lời than khóc uyển chuyển mà mềm mại, tài văn chương ấy quả thật không tầm thường. Song, sau khi nghe được vài bài, Tần Nhân bắt đầu cảm thấy có chút nhàm chán, thế nên đã dời lực chú ý sang nơi khác. Những nữ quyến kia sau khi ngâm thơ xong lại đùa giỡn thì thầm một hồi, nhưng vì e ngại có Tần Nhan ở đây nên tiếng cười cũng không dám quá càn rỡ.
Tần Nhan đột nhiên nhớ đến có một ngày Hoàn Nhi nói với mình, trong hậu cung này mỗi người đều có chút tâm tư, cho nên ít nhiều đều phải cố kỵ một thứ gì đó, mà nàng ỷ vào thân phận hoàng hậu cứng rắn không ăn, trói buộc bình thường cũng không áp chế được nàng, cho nên những kẻ khác cũng đành phải bó tay. Chính vì thế, nàng ở trong mắt bọn họ đã trở thành một dáng vẻ đao thương bất nhập. Bởi vì không thể hiểu thấu, người có lòng riêng không muốn qua lại nhiều với nàng, nếu may mắn thì còn kiếm được một vài lợi ích, nhưng nếu ngược lại, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị nàng liên lụy.
Nàng hỏi Hoàn Nhi có hối hận khi theo nàng hay không.
Hoàn Nhi ngược lại rất sảng khoái lắc đầu, nói người như nàng thật ra lại là người dễ ở chung nhất, chỉ là nàng ấy không nói tiếp những lời sau đó, Tần Nhan nghĩ có lẽ Hoàn Nhi muốn nói người như nàng thật ra cũng là loại dễ lợi dụng nhất. Sau đó, Hoàn Nhi còn nói cho nàng biết minh thương dễ trốn, ám tiễn khó phòng, dặn nàng phải để ý đến Thần Phi nhiều hơn, đồng thời cũng phải cẩn thận hơn ở mọi nơi.
Xem ra nàng đúng là ỷ mình có chỗ dựa nên không sợ, lại để cho Hoàn Nhi nói với mình những lời này.
Tần Nhan dựa lên lan can bên cạnh hồ sen, nghiêng người nhìn mặt nước trong hồ loé lên ánh huỳnh quang màu bạc, từng chiếc lá sen xanh xanh hình bầu dục nâng đỡ những bông hoa trắng nõn và đỏ ao, cánh hoa tầng tầng lớp lớp mở ra khắp nơi, lộ ra tim sen màu vàng nhạt ở giữa, những đoá hoa mềm mại bồng bềnh giữa mặt nước, dưới ánh trăng có vẻ xuất trần không tì vết.
Dáng người mảnh khảnh, ánh nhìn xa xăm, thân trên tùy ý dựa vào lan can, khi cúi người, vai và cổ tạo thành một đường cong duyên dáng, lớp trang điểm lộng lẫy dưới ánh trăng trong chớp mắt lại phai nhạt thành một màu trắng tinh khiết. Sen trong hồ nở rộ, dải lụa trên vai xuyên qua khe hở của lan can rủ xuống mặt nước bồng bềnh lơ lửng, y phục theo gió đêm tung bay, tựa như một tiên nữ giáng trần.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT