Sau đó Điềm Tâm tỉnh dậy vì đau. Cô rên lên một tiếng, anh vứt viên phấn xuống, chạy đến trước mặt cô nhẹ nhàng hỏi: “Em đau không?”
“Cũng ổn.” Điềm Tâm nhìn anh, như thể đã ngủ rất lâu, mọi thứ như một giấc mơ hoang đường.
“Em gặp Tiểu Điềm rồi, cô ấy nói anh cần em.”
Mộ Kiêu Dương bế cô lên, đặt lên đầu gối mình rồi nói: “Đúng vậy, anh cần em.”
Ngừng một lúc, Mộ Kiêu Dương lại hỏi: “Em còn nhớ chuyện ở bờ biển không?” Anh không dám nhắc đến căn nhà gỗ nhỏ, chỉ có thể dùng từ khác để ám chỉ, làm dịu đi tình hình.
“Không nhớ nữa.” Tiêu Điềm Tâm sờ lên mặt anh rồi lại sờ thêm lần nữa, rất đắm đuối.
Hóa ra trạng thái tinh thần của cô ở hai mặt đối lập. Khi cô ngủ, cô biết rõ những chuyện đã xảy ra. Khi cô tỉnh, cô tự ám thị để mình quên, nhằm bổ sung và bù đắp cho chính mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play