Trước mắt tôi là một vùng ánh sáng màu trắng, ánh sáng trắng này nhợt nhạt và chói lóa, trắng đến mức như là hư ảo.
Một căn phòng bị khóa kín, một không gian bị bịt chặt.
Tôi nghĩ thầm tôi đang ở nơi nào đây?
Tôi đang nằm trên bàn mổ, mà không… đây là bàn giải phẫu.
Tôi còn có hy vọng sống sót không? Tôi muốn cầu cứu và muốn hét lên thật to nhưng tôi không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Không phải là mày rất giỏi về việc bắt giữ con mồi sao? Tay thợ săn tháo vát nhất!”
Tôi nghe thấy một giọng nói điềm đạm nhưng trong đó lại chứa cả sự phấn khích điên cuồng, tôi đã từng là một người thợ săn xuất sắc nhất mà bây giờ tôi lại trở thành con mồi.
Sau đó tôi thấy một luồng sáng lạnh lẽo, sắc bén và khát máu của con dao.
Sự sắc bén lộ ra hoàn toàn.
Tôi nghĩ rằng nếu có thể mất mạng trong một dao thì đó thật sự là một lựa chọn tuyệt vời nhưng hiện thực bây giờ thì không. Chủ nhân của giọng nói lạnh lùng này là một tên có thói quen ngược đãi phạm nhân. Hắn thích ngược đãi một cách tàn nhẫn cho đến khi con mồi bỏ mạng sau đó tìm kiếm con mồi tiếp theo, nó lặp đi lặp lại và chỉ có bị bắt thì mới có thể khiến hắn ngừng hẳn… Tôi vẫn luôn truy lùng hắn như thế.
Nhưng bây giờ tôi lại nằm trên bàn giải phẫu mất rồi.
Hắn sẽ không chọn những cách giải quyết nhẹ nhàng vì nếu không thì hắn cũng chẳng cần đưa tôi đến nơi này, bị đặt lên bàn giải phẫu cũng đồng nghĩa với việc sẽ bắt đầu bị tra tấn từ từ.
Con dao rạch từ trên bụng tôi xuống, tôi vẫn luôn không tin là trên đời có đấng toàn năng vì tôi không có tôn giáo nhưng tôi lại chỉ muốn hét lên để đấng toàn năng có thể nghe thấy vào giây phút này.
Hắn tránh những bộ phận quan trọng ra rồi di chuyển lượn lờ qua những kẽ hở giữa cơ bắp và khung xương, hắn đang trêu chọc tôi.
Tôi nghe thấy một giọng nói nào đó bảo với tôi: “Mộ Kiêu Dương, anh không chịu đựng nổi phải không? Anh cảm nhận đi, tất cả những người bị hại đều cảm thấy như thế này, tất cả những người bị hại đều đang nói chuyện với anh đấy.”
“Tôi biết… tôi biết.” Tôi nói.
“Anh không thể chấp nhận được vì chuyện này quá đỗi tàn nhẫn đối với anh nhỉ, anh không đủ mạnh nên bây giờ sẽ đến lượt tôi! Tôi sẽ kiên trì cho đến khi người cứu tôi xuất hiện.” Tôi thấy bản thân dần nhắm mắt lại và sau đó một bản thể khác xuất hiện trong cơ thể tôi – một người được gọi là giáo sư Mộ.
Tôi là người đã dạo trong cả bóng tối và ánh sáng, những thứ chúng tôi nhìn thấy luôn được che giấu trong mặt trái của ánh sáng chói lòa. Thế giới này được lấp đầy bằng ánh sáng bao nhiêu thì đòn phản công ở những nơi tối tăm cũng sẽ mạnh mẽ hơn bấy nhiêu. Hung thủ luôn luôn là người thợ săn giỏi nhất, bọn họ giống như những con sư tử có thể nhìn thấy con mồi đặc biệt nhất trong đám mồi ở rừng sâu, họ vẫn luôn chờ đợi nó cho đến khi nó lạc đàn và bắt nó… muốn bắt được hung thủ thì phải đặt bản thân vào vị trí của hung thủ và suy nghĩ.
Và cũng chỉ có một con “đặc biệt nhất” mới có thể lạc đàn.
Chúng ta cần phải đồng cảm với người bị hại giống như bản thân mình thì mới không rơi vào sự tăm tối.
Bởi vì có đôi khi giữa chúng ta với hung thủ lại không có điểm gì khác biệt và chúng ta đều muốn trở thành thợ săn.
Sự đau đớn truyền thành từng đợt, thuốc ngủ vẫn chảy ngay trong cơ thể tôi nên tôi không thể nhúc nhích, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị mổ xẻ một cách tỉnh táo.
Mau cứu tôi với! Giáo sư Mộ hét to như phát điên nhưng chỉ có tiếng “ưm ơ” mắc kẹt trong cổ họng như ban đầu, nó kéo dài rồi lụi tàn sau khoảng thời gian thật lâu.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng phá cửa, tôi rơi khỏi nơi sáng chói rồi ngã vào bóng tối và thấy được ánh sáng.
Đó chỉ là một giấc chiêm bao hão huyền.
Tôi đã trở thành người bị hại trong giấc mơ, sự đau khổ của bọn họ khiến tôi đồng cảm giống như bản thân mình cũng bị như vậy.
Tôi lại nghe thấy giọng nói của giáo sư Mộ: “Mộ Kiêu Dương, mày vẫn chưa đủ mạnh. Mày cứ về đi nhé, rồi đến một lúc nào đó tao sẽ xuất hiện trước mặt mọi người và trở thành Mộ Kiêu Dương thay mày.”
…
Một cô gái trẻ tuổi với khuôn mặt tròn xinh đẹp đang đứng gần cái bục trong phòng lập hồ sơ, cô nhanh chóng ghi chép gì đó rồi bỗng nhiên ngẩng đầu để nêu một ý kiến trong báo cáo vắn tắt ra. Cô mặc một bộ đồ màu đen, chiếc quần dài màu đen bằng lụa có những nếp gấp gọn gàng thẳng tắp.
Tất cả những người bên dưới đều nhìn vào cô, làn da trắng tuyết, đôi mắt to với hai màu đen trắng rõ ràng, chiếc mũi giống như cách ăn mặc gọn gàng sạch sẽ của cô nhưng những đường cong cơ thể lại là nét mềm mại đặc trưng của người phương Đông. Cái miệng cô nhỏ giống như củ ấu nhưng khi mím chặt thì lại giống một quả anh đào, trông gương mặt cô như đang cố tình tỏ vẻ trưởng thành.
“Từ góc nhìn của hung thủ gửi video cho gia đình người bị hại thì có thể chứng minh được là hung thủ không có bất kỳ sự thương xót nào. Bọn chúng lạm dụng tình dục và lựa chọn người bị hại không có bất cứ điểm gì giống nhau, độ tuổi họ chênh nhau rất lớn và cả nghề nghiệp cũng hoàn toàn khác biệt ngoại trừ việc đều là người đã kết hôn, đã làm mẹ, không có thói quen nào xấu và là nhóm người có độ nguy hiểm cho xã hội thấp… điều này chứng minh chỉ số thông minh của hung thủ rất cao. Đây không giống như những kẻ xâm hại tình dục thông thường, theo thông tin được tiết lộ thì trong hành vi của hung thủ nghiêng về thiên hướng trả thù nhiều hơn. Hơn nữa đây là một băng nhóm tội phạm và phải loại trừ những người có cùng quan hệ huyết thống bởi vì người có cùng quan hệ huyết thống sẽ không thảo luận về việc quan hệ tình dục và thực hiện các hành vi tình dục với nhau. Đánh giá từ những tình tiết trong quá trình phạm tội thì cách thức gây án của bọn chúng quá thuần thục, nếu như thế thì bọn chúng có thể sẽ tái phạm, ít nhất một trong số chúng đã từng ngồi tù và được thả ra gần đây, có thể tra điều này trên cơ sở dữ liệu.”
Người đàn ông trung niên trên bục gật đầu rồi mỉm cười tỏ vẻ tán thưởng. Một số các đặc vụ khác đã bổ sung thêm các chi tiết quan trọng trong báo cáo vắn tắt bằng một cách riêng và sau đó người đàn ông trên bục sẽ tổng kết nó lại.
Đợi đến khi mọi người tản đi rồi thì cô gái trẻ tuổi mới đi đến bên cạnh người đàn ông và nói: “Ông ngoại, vì sao người bị hại đều là phụ nữ đã kết hôn sinh con nhỉ? Điều này rất kỳ lạ.”
Chỉ trong lúc không có ai thì Tiêu Điềm Tâm mới có thể gọi ông là ông ngoại.
“Người mẹ tượng trưng cho sự bao la, vô tư, thứ tha và khoan dung nhưng hung thủ đã xâm phạm họ. Ý thức trả thù rất mạnh mẽ và đã vượt qua cả hành vi tình dục của bản thân trong những cuộc tra tấn, đây không phải là một vụ án xâm hại tình dục thông thường.” Tiêu Điềm Tâm lại nói.
Giáo sư Chung im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Tài liệu được gửi tới đây về vụ án này quá ít, chúng ta phải đến hiện trường vụ án mới có thể xem xét kỹ lưỡng hơn được.”
Ông ấy dừng lại một chút thì nói tiếp: “Điềm Tâm, con vẫn không thể nào khắc phục được việc xảy ra ở hiện trường sao?”
…
Vào khoảnh khắc nhìn thấy nạn nhân thì Tiêu Điềm Tâm không thể tỏ ra bình tĩnh được, ở đó đầy xác người nát bét và máu tươi, những linh hồn không được hạnh phúc trọn vẹn đó thường xuyên đi vào trong giấc mơ của cô với những giọt máu chảy đầm đìa, mùi máu tươi thường xuyên quẩn quanh cô khiến cô không thể nào yên ổn được.
Vì thế nên cái khoảnh khắc cô nhìn thấy thi thể, máu tươi và những vết thương gây ra do bị ngược đãi khi đến hiện trường vụ án luôn khiến cho cô nôn mửa không ngừng.
Cô bắt đầu có sự nghi ngờ mạnh mẽ rằng liệu bản thân mình có phù hợp với ngành này hay không.
…
Cơ thể trần trụi của nạn nhân bị lộ ra khỏi ánh mặt trời, trên cơ thể có nhiều dấu vết bị đánh đập nhưng điểm mấu chốt là hung thủ đã ném nạn nhân xuống một con suối không sâu, dòng nước suối trong vắt chảy qua thi thể nạn nhân chỉ để lộ ra phần đầu đang nằm ngửa trên đá cuội.
Đôi mắt nạn nhân trợn to và nhìn chằm chằm vào Tiêu Điềm Tâm, cô chưa kịp nghe bản tóm tắt của pháp y thì đã chạy đến một bên lấy túi nilon ra rồi nôn vào.
Một cảnh sát lắc đầu và nói thầm: "Thế này mà cũng có thể gia nhập FBI sao?”
Một cảnh sát mặc thường phục khác nói: “Đừng xem thường cô ấy, đó là một thực tập sinh năm nhất đi theo giáo sư Chung. Chỉ trong vòng nửa năm mà cô ấy đã phá được một số vụ giết người hàng loạt khó giải quyết, cô ấy còn có thể nhìn thấy những thứ khác trong hành vi của hung thủ. Có khi ngay cả các thành viên FBI còn lại phụ trách chung vụ án cũng không thể nhìn thấy, ngoại trừ việc không thể nhìn thi thể ra thì cô ấy giỏi về mọi mặt.”
Giáo sư Chung đưa một đặc vụ đến, tất cả thông tin đã được gửi đến một vị giáo sư tại Phòng thí nghiệm tội phạm Scotland Yard.
Mọi người đang xì xào bàn tán ở bên dưới, họ nghe nói đó là một học trò mà giáo sư Chung từng dẫn dắt, bây giờ đã là một thám tử giỏi giang ở Scotland Yard và phá được vô số vụ án lớn với độ khó cao.
Giáo sư Chung chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, một giọng nói trầm ấm truyền đến với tiếng gió từ khe núi, nó tựa như nhưng cây tùng bị gió thổi xào xạc: “Xin chào mọi người, tôi là giáo sư Mộ. Từ tin nhắn và tài liệu mà mọi người gửi đến thì tôi đã vẽ một bức chân dung, có thể thấy một hung thủ trong nhóm đó là phụ nữ.”
Hô hấp của mọi người đều khựng lại, là hụ nữ sao? Phụ nữ cưỡng hiếp phụ nữ?! Sao nhân cách của hung thủ lại vặn vẹo thế này?!
Giọng nói trầm ấm và êm tai của giáo sư Mộ vang lên lần nữa: “Hơn nữa tôi cũng đã loại trừ, đây không phải là phụ nữ đồng tính luyến ái. Kẻ sát nhân có xu hướng tình dục bình thường nhưng lại lựa chọn nạn nhân cùng giới tính là bởi vì hung thủ căm hận phụ nữ. Còn vì sao căm hận thì bây giờ tôi cũng chưa rõ nhưng sự căm hận chính là nguyên nhân và động cơ chính thúc đẩy cô ta thực hiện hành vi phạm tội hàng loạt.”
Vẻ mặt của Tiêu Điềm Tâm không hề thay đổi, thật ra cô cũng đã lờ mờ nhận ra những chỗ kỳ lạ và bất thường đằng sau những vụ án này, thì ra là bởi vì có khả năng hung thủ gây án là phụ nữ.
“Thật ra con đã nhìn ra vào sáng nay mà sao lại không nói hả Điềm Tâm?” Giáo sư Chung mỉm cười với cháu ngoại và cổ vũ cô nói ra.
Tiêu Điềm Tâm nhíu mày, cô uống một ngụm nước khoáng rồi lau sạch sẽ môi mới đáp: “Con không muốn ảnh hưởng đến bản báo cáo vắn tắt mà mọi người làm. Vì muốn cẩn thận nên con cảm thấy sau khi đến hiện trường mới có thể xác định được phỏng đoán của bản thân.”
Hơi thở trong điện thoại rõ ràng đã trở nên nặng nề hơn, Tiêu Điềm Tâm nghe thấy thì ngẩn ra và hỏi: “Giáo sư Mộ, anh có ý kiến gì không?”
Dường như đối phương đang điều chỉnh cảm xúc sau đó mới trả lời một cách lạnh nhạt: “Không, cô phân tích rất đúng. Dòng suối chảy có ý nghĩa là cọ rửa, trong sạch và còn có nghĩa là hổ thẹn giống với với tấm màn che xung quang nạn nhân. Những điều này không xuất hiện trong các vụ án trước mà là do hung thủ đã thay đổi phương thức hành hung, hành vi đặc biệt này của cô ta sẽ không đột nhiên thay đổi và đây cũng không phải là giai đoạn tinh thần của cô ta sa sút. Vậy thì tốt cuộc là cái gì đã khiến cô ta thay đổi? Có thể thấy qua video được gửi là trong nhóm này có hai hung thủ, mà người có vị trí quan trọng là người phụ nữ kia.”
…
Điện thoại lại vang lên lần nữa.
Có người báo án nói rằng vợ mình đã mất tích, bởi vì gần đây báo đài đang đưa tin về vụ án bắt cóc và giết hại phụ nữ đã kết hôn.
Căn cứ vào chân dung hồ sơ thì có người báo rằng họ đã nhìn thấy một trong những nạn nhân và người tương tự trong bức chân dung rời đi (Điều quan trọng là lúc ấy dường như nạn nhân đã tự nguyện lên xe). Cho nên sau khi người chồng về đến nhà thì phát hiện nguyên liệu cần nấu cho bữa tối đã được đặt sẵn trong phòng bếp, sau đó anh ấy chờ đến nửa đêm mà còn chưa thấy vợ về, gọi điện thoại thì không liên lạc được mới sực nhớ ra báo đài có đưa tin liên quan nên đến khoảng 8 giờ sáng hôm nay mới báo án.
Tài liệu đã được chuyển đến điện thoại di động của mọi người.
Loa vẫn được bật như cũ.
Giáo sư Chung nói: “Người phụ nữ mất tích lần này không có con.”
“Hung thủ sẽ không đột nhiên thay đổi hoàn toàn cách hành động của mình. Mỗi một tội phạm đều có những yếu tố và kiểu cách độc đáo của riêng mình, đặc tính này được gọi là signature và nó cũng giống như chữ ký của mỗi người.”
Giáo sư Mộ và Tiêu Điềm Tâm gần như đã cùng nhau nói ra những lời giống nhau.
Tiêu Điềm Tâm ngẩn người và sau đó cô nghe thấy giáo sư Mộ nói: “Cho dù hung thủ có hoang mang cỡ nào thì giai đoạn hoảng loạn đó cũng không ảnh hưởng đến hành vi của anh ta/cô ta, trừ khi là giai đoạn tinh thần suy yếu thì mới ảnh hưởng đến sở thích đặc thù của anh ta/cô ta với nạn nhân. Nếu loại trừ giai đoạn suy sụp tinh thần ra thì như vậy rất có khả năng là người phụ nữ này đã mang thai, mọi người phải hành động nhanh hơn và hy vọng là có thể cứu cô ấy ra.”
Sau khi dừng lại một chút thì Tiêu Điềm Tâm nói: “Hãy lập tức kiểm tra báo cáo y tế của người phụ nữ mất tích, nếu có thể chứng thực được điều điều cô ta nghi ngờ thì phạm vi hung thủ sẽ giảm đến mức nhỏ nhất bởi vì chỉ có người ra vào bệnh viện mới có cơ hội nhìn thấy bản báo cáo mang thai kia.”
Cô nói với cảnh sát và mọi người phân công nhau hành động.
…
“Reng reng reng.” Tiếng điện thoại vang lên.
Giáo sư Mộ ngơ ngác một lúc rồi tỉnh dậy sau cơn mơ.
Hắn lại mơ thấy Tiêu Điềm Tâm.
Tiếng chuông vẫn còn đang reo khiến giáo sư Mộ cầm lấy điện thoại một cách không kiên nhẫn.
Bởi vì Mộ Kiêu Dương gặp ác mộng nên hắn đã nhân lúc ý chí của anh không vững vàng để cướp lấy quyền chủ động của thân thể, bây giờ hắn là giáo sư Mộ.
“Mộ Kiêu Dương.”
Vừa nghe thấy giọng của người bên kia thì Mộ Kiêu Dương lập tức tỉnh táo lại, hắn vuốt nhẹ mái tóc rồi nhìn thấy đồng hồ treo tường thì thấy nó đã hiển thị ba giờ bốn mươi phút sáng.
“Gặp ác mộng à?” Người bên kia lập tức viết hồ sơ cho hắn.
Mộ Kiêu Dương hít sâu lần nữa mới nói: “Đã lâu không gặp, giáo sư Chung.”
“Kiêu Dương, thầy có một yêu cầu này hơi quá đáng.” Giáo sư Chung bất đắc dĩ nói.
“Thầy nên biết tâm bệnh còn cần tâm dược mới chữa bệnh nên có lẽ em không thể giúp được gì.”
Trong điện thoại truyền đến một tiếng thở dài: “Thầy biết là nhà tâm lý học giỏi nhất cũng không thể chữa khỏi cho người không muốn khỏi.”
Giáo sư Mộ lại nghĩ đến vụ án kia, cuối cùng họ đã không cứu được sản phụ mang thai ba tháng và Tiêu Điềm Tâm chỉ còn cách một bước cuối cùng… Lúc Tiêu Điềm Tâm và thành viên FBI đến hiện trường thì tên hung thủ nữ kia đã xiết chết người phụ nữ mang thai.
Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau bằng một đường ranh giới.
Vốn dĩ đó không phải là do Tiêu Điềm Tâm sai, cô chặt chẽ cẩn thận và thận trọng là đúng nhưng cô lại hận bản thân nói ra hung thủ là phụ nữ sớm hơn một chút và để nó làm chậm trễ thời gian cứu người. Vì thế cho nên cô đã suy sụp và khóa chặt đoạn đoạn ký ức kia trong tiềm thức, sau khi bệnh nặng và hết sốt cao thì cô cũng khôi phục lại tinh thần rồi đệ đơn từ chức.
“Cô ấy còn nhớ rõ bao nhiêu về vụ án kia?” Giáo sư Mộ hỏi.
Giáo sư Chung trả lời: “Con bé nhớ rõ tất cả trừ vụ án đó, sau khi con bé tỉnh lại thì chỉ cảm thấy bản thân không thể thích ứng được với hiện trường và thi thể nên mới từ chức. Lúc đó thầy cũng không dám kích thích con bé cho nên không nói ra sự thật.”
“Posttraumatic stress disorder* phổ biến, cách xử lý của mọi người là đúng nhưng cô ấy mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương kia rất nghiêm trọng. Thật ra trong tiềm thức cô ấy hoàn toàn biết việc kia nhưng lại không thể đối mặt, cô ấy cảm thấy áy náy nên mới có thể chỉ mất trí nhớ về mỗi sự việc kia.” Sau khi dừng một chút thì giáo sư Mộ lại nói: “Thưa thầy, thầy thật sự hy vọng em có thể trị liệu cho cô ấy sao? Vậy nó sẽ khiến cô ấy sẽ khôi phục lại mọi ký ức… mà cuộc sống bây giờ của cô ấy đang trôi qua rất êm đềm.”
*Posttraumatic stress disorder: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ (hoặc tính mạng và sự an toàn của những người xung quanh họ).
Sau khi im lặng một lúc lâu thì giáo sư Chung mới nói: “Kiêu Dương, nếu đổi lại là em thì em sẽ lựa chọn thế nào? Vào lần đầu tiên em đến nghe lớp của thầy thì thầy đã biết đó là em bởi vì Điềm Tâm thường xuyên nhắc tới em với thầy. Con bé rất thích em và các em đã từng là những người bạn học thời trung học thân nhau đến như vậy.”
Đúng vậy, nếu là anh thì anh sẽ lựa chọn như thế nào đây? Nhưng bây giờ anh lại không phải là Mộ Kiêu Dương mà lại là giáo sư Mộ.
Có lẽ mỗi lần lựa chọn đều sẽ mang đến những điều với dấu ấn khó xóa nhòa, nhưng có lẽ sự hủy diệt cũng là một cuộc sống mới…