Mai Truyền Kỳ mở tham trắc khí, kiểm tra tình huống chung quanh.

Khu này không bị quấy nhiễu, cho nên rất nhanh đã điều tra xong phạm vi 1000m, không có bất kỳ động tĩnh nào.

Mai Truyền Kỳ nhìn vào đồng hồ, sắp đến 22h đêm, trong lòng bắt đầu nhớ đến đứa con.

Hiện tại cậu và Phong Tĩnh Đằng đều đang thi đấu, không biết đứa nhỏ có ăn cơm giỏi không, cũng không biết nhóc hiện giờ có ngoan ngoãn đi ngủ không, còn nữa, nhóc ăn cơm ở đâu, ngủ ở đâu, bọn Hạ Bạch có bảo vệ tốt thằng bé hay không.

Mai Truyền Kỳ cười một tiếng, cảm thấy làm papa thật không dễ dàng gì.

Bất quá, cậu cảm thấy mình lo lắng nhất định là dư thừa, với trí thông minh của nhóc nhất định có thể ăn no ngủ ngon, hơn nữa bên cạnh còn có đám Trần Hải, căn bản không cần cậu bận tâm.

Quả thật không cần Mai Truyền Kỳ lo lắng, lúc cậu nhớ đứa nhỏ, Mai Nguy Hiểm đang ở trước màn hình thi đấu cùng Tiêu Lập và Xa Thiếu Hoa ăn một bữa tiệc lớn, sau đó còn no nê ợ thỏa mãn.

Tiếp đó, xác định hai đội ngũ cần thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, đứa nhỏ đi theo Tiêu Lập vào phòng khách nghỉ ngơi.

Tiêu Lập nhìn thằng bé tự mình đi vào phòng tắm cảm thấy hết sức hài lòng, chỉ là lúc ngủ, hắn ngủ không được.

Cuối cùng, không nhịn được nữa ngồi dậy, hắn nhìn xung quanh đầu giường, có mười quân nhân đang mở mắt chằm chằm nhìn mình: “Các ngươi không thể tìm một chỗ nghỉ ngơi sao? Hoặc là nằm trên đất nhắm mắt dưỡng thần, còn đứng ở đây xem chúng ta ngủ làm gì?”

Nghĩ nghĩ một hồi, trong bóng tối, bị mười đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm vào, khiến người luôn đề cao cảnh giác như hắn làm sao ngủ được.

Hạ Bạch nghiêm túc nói: “Thượng tá có nói, tầm mắt chúng tôi không được rời khỏi đứa nhỏ.”

Tiêu Lập: “…”

Hắn bất đắc dĩ quay người nhìn đứa nhỏ nào đó bên cạnh.

Lúc này, kẻ cầm đầu đang đánh cờ cùng Chu Công rồi.

Tiêu Lập quyết định không nhìn đám người kia, kéo chăn trùm kín đầu đi ngủ tiếp.

Trong rừng nhân tạo, hai đội ngũ mỗi người thay phiên nhau gác đêm một canh giờ, sau sáu tiếng, trời còn lờ mờ tối, bọn họ tiếp tục tiến về phía trước.

Lần này không xuất hiện dị thú giả lập, thực vật và con tin, tốc độ của bọn họ tăng lên rất nhanh, bất quá vẫn không dám xem thường mọi thứ.

Trong lòng Mai Truyền Kỳ tính toán đường đi, tính toán thời điểm chạm mặt đội ngũ còn lại, liền để đám Lư Côn chia thành hai tổ hành động, Lư Côn và Tề Cư một tổ, Nguyên Phong, Mã Vĩ và Chu Cát một tổ.

Cậu chia đội ngũ để hành động, vì sáu người đi chung rất dễ gây chú ý, khiến mình trở thành mục tiêu của đối thủ, cũng nhanh chóng một lưới tóm hết.

Trước khi bọn họ tách ra hành động, Mai Truyền Kỳ không yên tâm nói: “Nhớ lời tôi dặn, lúc nhìn thấy đối thủ, đừng nóng vội hành động, xác định xung quanh kẻ địch không có đồng đội hoặc cạm bẫy, cứ tiếp tục tấn công, trước khi kẻ địch được trợ giúp phải nhanh chóng thủ tiêu, nếu nhận thấy có nguy hiểm lập tức rời đi, đừng vì mồi nhử mà tự đưa mình lên, hiểu chưa?”

“Vâng, đội trưởng.”

“Nếu như liên thủ mà vẫn không đánh lại đối phương, đừng cậy mạnh, phải lập tức phân tán rút lui, hội hợp cùng người khác, trước hết giải quyết những người dễ đối phó, sau đó công kích những tên khó đối phó.”

“Vâng, đội trưởng.”

Mai Truyền Kỳ hạ lệnh: “Giải tán.”

Năm người lập tức chia thành hai tổ, phân biệt hai bên trái phải, cũng chính là phía đông và phía tây.

Mai Truyền Kỳ tiếp tục đi về phía trước, cũng chính là phía bắc.

Cậu đi rất chậm, cũng vô cùng cẩn thận, xác định xung quanh không có bất kỳ nguy hiểm nào, mới tiếp tục tăng tốc độ.

Ước chừng qua một canh giờ, Mai Truyền Kỳ vẫn chưa chạm mặt thành viên nào trong đội ngũ, tuy nhiên, sau đó nghe được phát thanh vang lên: “Đội ‘Phong Thần’ – người điều khiển cơ giáp màu xanh lam bị mất quyền thi đấu.”

Nghe loa phát thanh thông báo, cậu nhướng mày, khóe miệng cong lên.

Bọn Lư Côn quả nhiên không khiến cậu thất vọng, cậu ấn nút truyền tin liên lạc: “Là ai khiến đối thủ mất quyền thi đấu thế?”

“Báo cáo đội trưởng, là tôi!” Tề Cư đáp lại, hắn cười, hơn nữa còn đặc biệt vui vẻ.

Từ lần đầu tiên nhận thức Tề Cư tới nay, Mai Truyền Kỳ thấy hắn mất đi vẻ trầm tĩnh như trước, thoải mái cười to.

Tề Cư tiếp tục nói: “Đội trưởng, ngươi không phải bảo chúng tôi thay đổi thao tác khiến đối phương lẫn lộn sao? Người kia chính là Phương Vũ Tinh, à, chính là đội ngũ kia ngộ nhận tôi là Nguyên Phong, muốn thi đấu đơn độc với tôi, không nghĩ tới liền bị đánh bại.”

Nói xong, hắn nhịn không được cười rộ lên.

Nguyên Phong lên tiếng vỗ tay bảo hay: “Đánh thật hay, cuối cùng cũng giúp tôi đánh bại được đối thủ.”

Mỗi lần thi đấu cơ giáp với Phương Vũ Tinh, người thua đều là hắn, thế nhưng, khi Phương Vũ Tinh gặp Tề Cư, người thua lại là Phương Vũ Tinh.

Tề Cư thu lại nụ cười: “Phỏng chừng hiện giờ hắn còn không biết người ngồi trong cơ giáp này là tôi đâu.”

Người ngồi trong cơ giáp kia là Nguyên Phong.

Mai Truyền Kỳ cười cười: “Thế Lư Côn đâu?”

Tề Cư nghe đến tên Lư Côn, nụ cười lập tức biến mất: “Hắn đang bị ‘Phong Thần’ đuổi theo.”

Bọn họ vừa tách nhóm không lâu, liền chạm mặt Thượng tá.

Tuy chỉ có một người, nhưng với năng lực của hai người bọn họ, tuyệt đối không đánh lại Thượng tá.

Vì thế, dựa theo lời căn dặn của đội trưởng, nếu biết đánh không lại, không cần cậy mạnh, tách ra chạy về hai hướng, biết là có thể mất một người, nhưng chờ khi giải quyết xong cái nhỏ, tiếp theo sẽ đến cái lớn.

Hắn vô cùng may mắn, người Thượng tá đuổi theo không phải là mình, mà là Lư Côn.

Tề Cư vừa nói xong, máy truyền tin lại phát ra âm thay oa oa kêu to của Lư Côn: “Thượng tá quá hung tàn, hai tay cơ giáp của tôi đã bị trúng đạn, hai chân cũng trúng đạn nốt.”

Mai Truyền Kỳ vội hỏi: “Anh đang ở đâu?”

“Phía đông.”

Mai Truyền Kỳ vừa mới bước hai bước, liền nghe loa phát thanh vang lên: “Đội ‘Truyền Kỳ’ – người điều khiển cơ giáp lục sắc (xanh lục) bị mất quyền thi đấu.”

“Hic, không!” Lư Côn hạ giọng: “Tài bắn súng của Thượng tá quá chuẩn, cho dù tôi toàn lực né tránh, nhưng vẫn bị bắn trúng, đội trưởng và đồng đội thân ái, tôi cổ vũ cho các người, tuyệt đối đừng để thua, đội trưởng, nhất định phải đánh bại Thượng tá đó, tôi sẽ chờ tin thắng lợi của mọi người.”

“Ngươi yên nghỉ đê.” Nguyên Phong nói.

Mai Truyền Kỳ cũng dừng bước lại, không tiếp tục đi lên nữa.

Cậu lo lắng xông tới, rất có thể Phong Tĩnh Đằng gọi người đến đây trợ giúp vây công.

Còn nữa, đây là thi đấu nhóm, không phải cá nhân, cho nên cậu không nóng lòng muốn lập tức đối mặt Phong Tĩnh Đằng.

Mai Truyền Kỳ cảm thấy mình nên ở đây chờ đợi, ôm cây đợi thỏ, rất có thể đội viên của đối phương sẽ đi ngang qua đây.

Bất quá, cơ giáp của cậu thật sự quá thu hút sự chú ý của người khác, ở nên toàn màu xanh như trong rừng, rất dễ dàng phát hiện sự tồn tại của cậu.

Mai Truyền Kỳ quét nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau đó ánh mắt hướng về phía ngọn núi lớn trước mặt.

Một bên khác, ‘Phong Thần’ đã giải quyết Lư Côn xong, liền truyền tin: “Phương Vũ Tinh, sao cậu lại bị loại? Gặp phải đội trưởng của bọn họ sao?”

Phương Vũ Tinh trong đội anh là người có năng lực mạnh nhất, không ngờ lại là người đầu tiên bị mất quyền thi đấu.

Phương Vũ Tinh rên rỉ: “Không gặp phải đội trưởng, tôi cùng Nguyên Phong 1 vs 1. Những lúc thi đấu trong quân đội, hắn đều bị đánh bại, không ngờ lần này đột nhiên phát uy, dễ dàng giải quyết tôi như thế. Tiểu tử này thật thâm tàng bất lộ a, sau khi trở về tôi nhất định phải trừng trị hắn, mấy trận tỉ thí trước đây có lẽ hắn cố ý thua tôi.”

Phong Tĩnh Đằng nhíu mày.

Trước đây anh cũng từng xem trận đấu giữa Phương Vũ Tinh và Nguyên Phong.

Thân là người đứng xem, anh biết rõ Nguyên Phong có thi đấu hết toàn lực hay không.

Phong Tĩnh Đằng dường như nghĩ đến việc gì, lông mày hơi động: “Cậu xác định người trong cơ giáp là Nguyên Phong?”

Phương Vũ Tinh sắc mặt thay đổi, chần chừ nói: “Đối phương không lên tiếng, không xác định có phải là Nguyên Phong hay không, bất quá, nhớ lại sự công kích và kỹ xảo cận chiến hình như không giống Nguyên Phong cho lắm, hình như… giống như là…”

Ánh mắt hắn sáng lên: “Đúng rồi, là Tề Cư. Mọe nó, người bên trong có lẽ là Tề Cư đi? Nếu quả thật là hắn, khó trách tôi bị thế này.”

Năng lực Tề Cư là trên cơ hắn.

Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Những người còn lại xin chú ý, bọn họ có thể đổi cơ giáp điều khiển, các cậu đừng nên xem thường.”

Anh cảm thấy có chút ý nghĩa, đối phương xem ra cũng có năng lực, có thể thuyết phục mấy người kia xem cơ giáp như bảo bối mà trao đổi.

Vốn anh cũng muốn để bọn Phương Vũ Tinh trao đổi cơ giáp, chiến đấu với đám người Lư Côn. Nhưng anh lo là sau khi đổi cơ giáp, tất cả mọi người lại không quen thuộc cơ giáp của đối phương, thao tác sẽ lúng lúng, dễ bị mất quyền thi đấu.

Vì thế, phương pháp này vô cùng mạo hiểm.

‘Truyền Kỳ’ này dám làm như thế, rốt cuộc có bao nhiêu tin tưởng năng lực của bọn Tề Cư, có thể khống chế tốt cơ giáp của người khác?

“Vâng.”

Phương Vũ Tinh không dám lên tiếng, là do hắn bất cẩn, bây giờ không còn mặt mũi gặp lại thượng tá.

Lúc này, phát thanh lại vang lên: “Đội ‘Phong Thần’ – người điều khiển cơ giáp thiên lam (xanh da trời) bị mất quyền thi đấu.”

Máy truyền tin của Phong Tĩnh Đằng lập tức vang lên giọng Chu Đa Bảo: “Tôi đệt, tôi bị đội trưởng đội ‘Truyền Kỳ’ đánh bại, thật sự xui xẻo, lại gặp phải đội trưởng của bọn họ.”

Uông Cường nói theo: “May quá, tôi chạy trốn nhanh, nếu không cũng bị mất quyền thi đấu, bất quá chân của tôi cũng bị trúng hai phát, nếu hai cánh tay cũng như thế chắc sẽ bị loại rồi.”

Phong Tĩnh Đằng hỏi: “Các cậu ở đâu mà gặp phải hắn? Khi nào gặp được?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play