Dường như “Chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu” đã là truyền thống của hầu hết người Trung Quốc.

Theo cách nghĩ này, niềm vui có thể chia sẻ nhưng lo âu rất khó mà giải bày.

Theo thời gian, tần suất ngày một tăng lên. Tư tưởng ăn sâu bén rễ, hành vi cũng không khác.

Vậy nên, hầu hết mọi người dần bắt đầu mất đi năng lực báo tin dữ.

Vậy nên, trên bàn cơm ngày hôm đó, Doãn Vị Ngâm đã nói: “Không có gì không khỏe cả, em đừng lo lắng.”

***

Chớp mắt đã đến đêm giao thừa, buổi tối hôm đó, Doãn Vị Ngâm và Doãn Vị Lâm trở về đại viện.

Trên đường đi, Đàm Ninh gọi điện thoại tới nói rằng đã cho thư ký chuyển tiền mừng tuổi năm nay vào tài khoản ngân hàng của bọn họ, bà ấy có công việc, không về nước.

Doãn Vị Ngâm nhìn màn hình tối đen, nhất thời không biết nói gì.

Lẽ ra cô phải nói: Con biết, con đã quen rồi.

Dù sao mấy năm nay, Đàm Ninh có công việc hay không bọn họ cũng không ăn Tết cùng nhau.

Đêm giao thừa năm ngoái, em trai đến London tìm cô, hai người ở trong căn hộ chuẩn bị một bàn thức ăn lớn, đợi chừng năm tiếng cũng không đợi được bà Đàm đang ở cách đó hai cây số.

Lúc đó, em trai đã hỏi Doãn Vị Ngâm: Chị, có phải mẹ thực sự ghét chúng ta không.

Doãn Vị Ngâm chưa kịp trả lời, cậu ấy lại hỏi: Mấy năm qua mẹ vẫn lạnh lùng với chị như vậy sao?

Doãn Vị Ngâm không nhớ rõ lắm.

Không nhớ rõ nên không trả lời.

...

Chiếc xe nhanh chóng chạy vào nhà cũ, vừa vào cổng, Doãn Vị Ngâm đã nhìn thấy một chiếc xe khác trong bãi đỗ xe.

Cô hỏi em trai có phải hôm nay còn ai khác đến thăm ông bà hay không.

“Là xe của người kia.” Bàn tay cầm vô lăng của Doãn Vị Lâm khựng lại, “Chị, nếu chị không muốn gặp bọn họ thì chúng ta quay về.”

“Bỏ đi.” Doãn Vị Ngâm điều chỉnh lại tâm trạng, tháo dây an toàn ra, nói với Doãn Vị Lâm, “Cứ xem ông ấy như người lạ là được.”

Bà nội Doãn ở trong phòng nghe thấy tiếng động cơ xe liền vội vàng chạy ra ngoài, nhưng chạy đến cửa chính thì lại đứng sau lối vào vài phút không dám đi ra.

Trong lòng bà cụ nghĩ, nếu cháu trai và cháu gái không muốn vào nhà thì coi như bà chưa từng thấy họ về, cho dù bọn họ tùy tiện tìm lý do qua loa lấy lệ bà cũng sẽ nghe theo họ.

Không ngờ, vài phút sau, hai người vẫn xách quà bước xuống xe.

“Bà nội, chúc bà năm mới vui vẻ.” Doãn Vị Ngâm và Doãn Vị Lâm từ xa đồng thanh nói, trái tim bà cụ thoáng thả lỏng.

“Chúc mừng năm mới, lát nữa bà nội sẽ phát tiền mừng tuổi.” Nói xong, bà Doãn chỉ vào trong nhà rồi nói tiếp, “Ba các con về, không báo trước, không phải ông bà cố ý lừa gạt hai đứa đâu.” Biết cháu trai và cháu gái muốn về ăn Tết, bà cụ còn cố ý dặn con trai đừng về, không nghĩ tới người ta da mặt dày, không mời mà đến.

“Không sao đâu ạ.” Doãn Vị Ngâm nói để bà nội đỡ buồn rồi đỡ bà vào phòng.

Lúc đó, Doãn Tranh Vanh và người vợ hiện tại đang ngồi trên ghế sô pha. Không có dì tiếp đãi, hai vợ chồng già cũng không để ý, Doãn Tranh Vanh chỉ có thể tự pha trà cho mình.

Thấy ba người đi vào, Doãn Tranh Vanh buông chén trà xuống, đứng dậy gọi một câu “Kim Kim”.

Bước chân Doãn Vị Ngâm hơi dừng lại, gật đầu, không lên tiếng.

Doãn Tranh Vanh: “Con về nước khi nào vậy? Cũng không nói với ba một tiếng.” Ngữ khí nhẹ nhàng, như thể quan hệ của họ vô cùng khăng khít.

“Ông nội đang ở thư phòng trên lầu hai, mấy đứa có muốn lên đó không?” Những lời này là bà nội Doãn nói trước khi Doãn Vị Ngâm trả lời, không chừa chút mặt mũi cho con trai mình.

Doãn Vị Ngâm: “Vâng, vậy chúng cháu lên lầu thăm ông nội.”

Doãn Vị Ngâm cũng không muốn ở chung với cha và vợ kế của ông ấy, cũng không muốn trả lời câu hỏi đã biết rõ mà vẫn cố hỏi của ông.

Doãn Vị Ngâm đi lên lầu đóng cửa thư phòng lại, tâm trạng của cô dịu xuống một chút.

“Đến đây luyện chữ với ông nội nào.” Ông nội Doãn đưa cho cô cây bút lông rồi đứng ở bên cạnh mài mực cho cô.

Doãn Vị Ngâm không từ chối, viết mấy chữ lớn theo thể tiểu triện.

Doãn Vị Lâm tiến lên, đọc thành tiếng: “Sống lâu trăm tuổi.”

“Chị, chị và ông nội ăn ý thật.” Doãn Vị Lâm chỉ vào trang giấy bên cạnh nói, “Ông nội viết thân thể khỏe mạnh.”

Thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.

Đây là lời chúc tốt nhất mà họ có thể nghĩ đến cho nhau trong những năm qua.

Viết thêm mấy chữ, bà Doãn ở dưới lầu gọi ba người xuống ăn cơm.

Cả ba bước xuống lầu, Doãn Vị Ngâm ngồi ở bên cạnh bà nội.

Bầu không khí không được coi là hài hòa, bữa cơm đoàn viên cũng không giống cơm đoàn viên.

Nhưng bởi vì đang ở trước mặt ông bà nội nên hai chị em không biểu lộ cảm xúc gì.

Ăn được nửa bữa, Doãn Tranh Vanh và ông cụ nói đến kế hoạch của tập đoàn vào năm sau, Doãn Tranh Vanh nói, “Tiểu Sâm cũng đã về nước rồi, mấy năm nay không ít lần nó hao tâm tổn trí vì chuyện của công ty, con muốn giao phần tài sản này cho nó.”

Tiểu Sâm - một đứa con trai khác của Doãn Tranh Vanh. Anh ta nhỏ hơn Doãn Vị Ngâm hai tháng, lớn hơn Doãn Vị Lâm hai tuổi.

Bất động sản Doãn Thị - công ty con lớn nhất của tập đoàn Doãn Thị, có quyền hạn rất cao và không thuộc thẩm quyền của trụ sở chính.

Ông cụ Doãn nghe xong, buông đũa xuống, liếc mắt nhìn Doãn Tranh Vanh.

“Cha, cha và mẹ đều thấy rõ năng lực của Tiểu Sâm.” Người vợ hiện tại của Doãn Tranh Vanh nói tiếp, “Nó cũng không phải là đứa ăn chơi trác táng, năm đó công ty...”

“Ăn cơm không nói chuyện công việc.” Bà cụ Doãn cắt ngang lời bà ta, quay đầu nói với Doãn Vị Ngâm: “Kim Kim, cháu có muốn về công ty làm không? Muốn thì nói ông nội cháu sắp xếp, chức vụ gì cũng được.”

Doãn Tranh Vanh và bà Doãn: ...

Đã nói là không bàn chuyện công việc, hai người chúng tôi bị điếc rồi sao?

Doãn Vị Ngâm khéo léo từ chối lời đề nghị của bà nội: “Năm sau nhà hàng phải nghiên cứu món ăn mới, sẽ rất bận, cháu không đi đâu ạ.”

“Vậy lúc nào cháu muốn thì cứ nói cho ông nội biết.” Bà nội Doãn gắp thức ăn cho cô, cười nói, “Người một nhà, không có gì không thể mở miệng.”

Doãn Tranh Vanh và bà Doãn: ...

Chắc chắn đã tưởng chúng tôi điếc rồi.

Sau bữa ăn, Doãn Vị Ngâm và bà nội nói chuyện phiếm, Doãn Tranh Vanh cũng ngồi bên cạnh không rời đi. Doãn Tranh Vanh tiếp tục pha ấm trà trước bữa ăn, sau đó hỏi Doãn Vị Ngâm về dự định sau này.

“Vừa rồi con nói nhà hàng gì? Con học đầu bếp à?”

Doãn Vị Ngâm: “...”

Cô thề, người đang nói chuyện này là người không có năng lực phân biệt tốt xấu nhất mà cô từng gặp trong đời.

“Không cần ngại, nhà chúng ta cũng không theo truyền thống cũ, không phân biệt đối xử nghề nghiệp.” Thấy Doãn Vị Ngâm chưa đáp lại, Doãn Tranh Vanh cho rằng cô ngại, tiếp tục nói thêm, “Còn có nếu con đã về Diên Lăng rồi thì trở về ở bên...”,

“Bà nội,” Doãn Vị Ngâm bỗng nhiên đứng dậy, nói với bà nội Doãn đang thở dài hận sắt không thành thép, “Cháu ra ngoài gọi điện thoại cho bạn ạ.” Nửa tiếng trước, Văn Uyển gọi điện thoại cho cô, lúc đó cô đang cài chế độ im lặng nên không nghe thấy. ( truyện trên app T Y T )

Bà vỗ vai cô trấn an: “Mau đi đi.”

Doãn Vị Ngâm gật đầu, xoay người đi vài bước, nghe được người phía sau nói: “Tại sao không cho con nói chuyện? Con là cha nó, nhũ danh ‘Kim Kim’ là con đặt cho nó...”

Người đi xa, âm thanh cũng xa.

Doãn Vị Ngâm ngồi trên xích đu trong sân, cố gắng nhớ lại cảnh tượng người nọ đặt tên cho cô khi còn bé.

Có một số thứ không thể nhớ được.

Cô có thể nhớ, sau khi các bạn cùng lớp biết nhũ danh của cô thì nói: “Người đặt tên cho cậu nhất định không có văn hóa, người đó không biết đọc chữ 'Ngâm', vì vậy đã đọc thành chữ ‘Kim’.”

Bạn học khác phản bác: “Nếu như vậy thì sao người đặt tên đó không đặt nhũ danh cho cậu là ‘Hữu Hữu’ chứ? Nếu không có văn hóa thì chắc chắn sẽ không đọc ‘Vị*’.”

(*): Ngâm () – Kim (), Hữu () – Vị ()

Biết.

Biết đọc.

Cũng có văn hóa.

Nghiên cứu sinh của Trường Kinh doanh Saïd thuộc Đại học Oxford, cựu sinh viên xuất sắc.

Lý lịch trên Bách khoa toàn thư Baidu chiếm trọn hai trang.

Ba chữ Doãn Vị Ngâm này là lúc trước ông ta lật từ điển để ra.

Chỉ có điều...

Suy nghĩ đang trôi dạt, điện thoại rung lên.

Doãn Vị Ngâm nhìn thấy trên màn hình hiển thị “Tiểu Uyển”.

Cô muốn gọi lại cho Văn Uyển mà quên mất.

“Chị ơi, chúc chị năm mới vui vẻ! Chị đã ăn cơm tất niên chưa?” Văn Uyển ngồi xếp bằng trên sô pha, hưng phấn nói chuyện, “Bọn em vừa mới ăn xong, no lắm luôn.”

“Chị ăn rồi.” Doãn Vị Ngâm cười, “Cũng chúc em năm mới vui vẻ nhé.”

“Em nhận, em nhận, đúng rồi, anh lớn và anh nhỏ của em đều ở đây, không phải lần trước chị cũng gặp anh nhỏ của em rồi sao? Chị đợi em một chút, em muốn bắt hai anh ấy chúc  chị năm mới.” Sau khi nói xong, không đợi cô trả lời, Văn Uyển đã đứng dậy. Cô ấy lật ống kính lại, thoạt nhìn giống như đang đi lên lầu.

Sau một loạt tiếng bước chân rầm rầm, Doãn Vị Ngâm nhìn thấy một căn phòng thật lớn xuất hiện trong màn hình.

Giống như một phòng trò chơi.

Không gian rất rộng, có cửa sổ sát đất lớn và bốn chiếc ghế sô pha.

Ngoài máy chơi game, Doãn Vị Ngâm còn nhìn thấy một số thiết bị giải trí khác.

“Anh trai nhỏ của em đang chơi game đấy.” Văn Uyển hướng ống kính về phía đó, nói, “Anh trai nhỏ, mau chào hỏi chị gái xinh đẹp của em nào.”

Văn Tây nhìn về phía ống kính, lộ ra nụ cười công nghiệp: “Chúc mừng năm mới chị gái xinh đẹp!”

Doãn Vị Ngâm: “...”

Cô không biết mình nên nhận lời chúc này thế nào, vậy nên chỉ trả lời đơn giản một câu “Chúc mừng năm mới”.

Văn Uyển nhanh chóng lật ống kính lại, nói thầm: “Anh hai đâu rồi? Không phải lúc nãy anh ấy vẫn còn ở đây sao?”

“Anh hai ở trong phòng riêng.” Văn Tây chỉ cho Văn Uyển một phương hướng, Văn Uyển nhanh chóng chạy về hướng kia, “Anh hai, anh hai...”

“Em đang gọi hồn ạ?” Một phút sau, một giọng nam khàn khàn quen thuộc xuyên qua màn hình, bay vào trong tai Doãn Vị Ngâm.

Văn Uyển: “Không phải gọi hồn, gọi anh đó, mau chào hỏi chị gái xinh đẹp của em, chúc chị ấy năm mới vui vẻ đi nào.”

Nghe vậy, Văn Dã đang đứng ở góc phòng riêng cũng buông thanh tay cầm dài đang ngắm nghía trong tay xuống.

Tiện thể cũng dập điếu thuốc giữa ngón tay, né tránh khung hình, rồi bỏ vào thùng rác bên cạnh.

Dừng lại vài giây, anh chuyển tầm mắt về phía màn hình. Anh ho nhẹ rồi nói, “Ừm, chúc mừng năm mới.”  Âm thanh giống như chứa sương mù, vừa mơ hồ lại vừa rõ ràng trong đêm giao thừa này.

“Tôi cũng chúc anh năm mới vui vẻ, bác sĩ Văn.”

Doãn Vị Ngâm tiếp lời anh, cong môi cười, “Sức khỏe anh đã khá hơn chưa?”

“Đã khỏe rồi.” Văn Dã nói một tiếng cảm ơn, bỗng nhiên nói đến chuyện hộp cơm lần trước, “Xin lỗi, mấy ngày nay bệnh viện bận quá nên quên trả lại cho cô.”

“Không sao đâu.” Doãn Vị Ngâm khép áo lại, nói với anh, “Trước đây tôi mua rất nhiều hộp cơm, không thiếu cái hộp này. Anh giữ nó đi.”

Chẳng qua khi nói bốn chữ cuối cùng này, cô cảm thấy không thích hợp nên dứt khoát dừng lại.

Văn Dã gật đầu, còn muốn nói cái gì đó, nhưng ống kính đã quay đi.

“Em giơ tay mỏi rồi, màn chúc Tết kết thúc ở đây nhé.” Văn Uyển quay ngược ống kính về phía mình, nói với anh hai của cô ấy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play