“Không sao đâu.”
Doãn Vị Ngâm lắc đầu, ngửa mặt nhìn anh.
Hôm nay cô mới phát hiện ra anh thật sự rất cao, cô mang giày đế bằng chỉ đứng đến ngang vai anh mà thôi.
Văn Dã giống như nhận ra cử chỉ của cô, anh hơi cúi người xuống, mồ hôi trên trán theo đó rơi xuống đất.
Doãn Vị Ngâm không chú ý tới những chi tiết nhỏ này, trong lòng cô đang đắn đo mình nên nói gì nữa đây. Thật ra ngay khoảnh khắc đó cô bắt đầu chán ghét việc bản thân quá ít nói.
“Phiền cô chờ một lát.” Người đàn ông đột nhiên mở miệng, phá vỡ sự im lặng.
Dứt lời, anh bước vào trong nhà.
Một hai phút sau, anh xách một chiếc túi màu đen đi ra.
“Lúc trước Tiểu Uyển để khăn quàng cổ và găng tay ở đây, dì đã giặt sạch rồi.” Tay anh cầm cồn phun khử trùng túi xách, sau khi xác nhận xong không bỏ sót chỗ nào thì treo chiếc túi trên cửa. Anh dừng lại một chút, dường như đang chờ cô nhận lấy chiếc túi, thấy cô không cử động thì tùy tiện nói, “Chắc hẳn là vừa.”
Khoảng cách giữa hai người lúc này hơi xa.
“Không sao đâu, tôi không lạnh.” Lúc này Doãn Vị Ngâm mới chợt nhớ ra mục đích mình tới đây. Cô vừa nói chuyện vừa lấy túi giữ ấm và treo hộp thức ăn lên cửa.
Hai người giống như đang làm giao dịch kinh doanh.
Doãn Vị Ngâm: “... À, bác sĩ Văn.” Giọng nói mang theo một chút thủ thỉ.
“Ừm?”
Doãn Vị Ngâm: “Hy vọng anh sớm bình phục.” Luôn luôn khỏe mạnh.
Dừng lại vài giây, người đàn ông khàn khàn nói: “Cảm ơn cô.”
Doãn Vị Ngâm lắc đầu.
Lúc này, một cơn gió lùa vào phòng, người đàn ông ăn mặc phong phanh không khỏi ho nhẹ một tiếng, Doãn Vị Ngâm vội vàng rút bàn tay đang đặt ở tay cửa.
Cô muốn nhanh chóng nói tạm biệt với anh, như vậy cánh cửa đón gió mới có thể đóng lại.
Nhưng mà.
Nhưng mà cô còn chưa kịp nói thì phía sau đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Anh——” Âm thanh dừng lại vài giây, Doãn Vị Ngâm quay đầu lại nhìn.
Một thanh niên đội mũ lưỡi trai và kính râm đang đi tới đây, vừa đi vừa quan sát cô.
Văn Dã nói: “Em trai tôi, Văn Tây.”
Doãn Vị Ngâm cảm nhận được, trong nháy mắt, giọng nói của anh hơi lạnh nhạt đi, mang theo một chút mệt mỏi.
Cô gật đầu kinh ngạc, cô nói mình đã nhìn thấy cậu ấy trên TV.
Văn Tây: “Chị gái nhỏ, chị là?”
“Đeo khẩu trang vào.” Văn Dã mở miệng trước khi Doãn Vị Ngâm trả lời, nhìn cậu đeo khẩu trang xong mới nói đây là bạn của Văn Uyển.
Văn Tây: “... Oa, vậy chị có phải là người mà Tiểu Uyển nói trước đó ——”
Văn Dã: “Văn Tây.”
Văn Tây bị cắt lời nghi ngờ a một tiếng, “Sao vậy?”
Văn Dã nói: “Không có gì.”
Không có gì muốn nói, cũng không hiểu tại sao lại ngắt lời cậu, có lẽ do anh trai bị bệnh nên mới trở nên bất lịch sự như vậy.
Nhưng nếu bắt anh phải anh nói điều gì đó vào lúc này.
Anh muốn nói, anh thật sự không ngờ Tiểu Uyển không những gọi chị gái xinh đẹp của cô ấy tới mà còn gọi anh trai nhỏ mà cô ấy muốn giới thiệu cho chị gái xinh đẹp tới.
Chuẩn bị để hai người quen biết vào lúc này sao? Trong lúc anh đang bị bệnh.
—
Doãn Vị Ngâm đi theo Văn Tây xuống lầu, phát hiện bây giờ Diên Lăng đang có tuyết.
Sau khi tới bậc thang cuối cùng, cô nói với Văn Tây là không cần tiễn cô nữa."Kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, hơn nữa bác sĩ Văn cũng cần người chăm sóc.”
“Được rồi.” Văn Tây đưa chiếc túi mà anh trai đưa cho cậu qua cho cô, “Vậy chị mang cái này vào đi, bên ngoài hơi lạnh.”
“Được.” Doãn Vị Ngâm không muốn vì những vấn đề nhỏ này mà lãng phí thời gian, cô mở túi ra, dùng khăn quàng quấn cổ lại, vẫy tay chào tạm biệt Văn Tây.
Mười phút sau, chiếc xe rời khỏi bãi đậu xe, đi ngang qua cổng, cô phát hiện người vừa nói lời tạm biệt đang đứng ở đó.
“Kỹ thuật lái xe của tôi thật sự cũng không tệ lắm, để tôi lái cho, bình thường không có cơ hội lái xe.” Văn Tây mở cửa ghế lái, cười với cô.
Doãn Vị Ngâm không biết vì sao cậu lại đổi ý, chỉ cho rằng cậu thật sự nghiện xe, cô hỏi cậu: “Lát nữa sao cậu về?”
Văn Tây: “Anh trai tôi - ha ha người đại diện của tôi sẽ cho xe đến đón tôi, dù sao tôi cũng là một minh tinh lớn đó.”
Doãn Vị Ngâm: “...”
Cô nhất thời không theo kịp mạch não của cậu, nhưng bỏ đi, nếu cứ rối rắm mãi thì cũng chỉ lãng phí tế bào não.
Xe chạy về phía đường lớn, khung cảnh xung quanh dần dần hiện ra trong tầm mắt của Doãn Vị Ngâm.
Doãn Vị Ngâm bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ không phải tuyết mới rơi.
Có thể nhìn thấy dấu vết những bông tuyết mỏng phủ đầy mặt đất, cách đó không xa còn có một đứa bé đeo cặp sách đang chơi đùa trên tuyết.
“Tôi lái chậm một chút, an toàn là trên hết.” Trên đường đi, Văn Tây nói, “Chị có vội trở về nhà hàng không?”
Doãn Vị Ngâm: “Không vội.”
“Vậy được.” Đợi đến khi đèn đỏ, Doãn Vị Ngâm nhìn thoáng về phía Văn Tây, vốn cô định nói lát nữa cậu có thể lái xe của cô về nhà, chờ khi nào nắng lên thì cô cho tài xế đến lái trở về, nhưng thấy cậu đang nghiêm túc nhìn chăm chú vào gương chiếu hậu, cô ngại lên tiếng, tránh phá vỡ sự tập trung.
Gương chiếu hậu.
Doãn Vị Ngâm cũng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nhưng sau cửa kính xe có sương mù, cô không thấy được gì cả.
Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng trước cửa nhà hàng, Văn Tây nói xe của người đại diện đã đến nên cậu đi trước.
Doãn Vị Ngâm gật đầu, nhìn cậu chạy về phía một chiếc Bentley màu xám đậm. Kỳ thật cô là người mù xe, những loại xe cô biết chỉ có hạn, cô nhận ra chiếc Bentley này cũng chỉ vì em trai cô yêu thích thương hiệu xe này nhất, thích đến mức lúc nào cũng lải nhải trước mặt cô.
Dường như Văn Tây nhìn thấy cô vẫn chưa vào nhà hàng, vậy nên cậu hạ nửa kính xe ghế sau xuống, vẫy tay với cô: “Mau vào trong đi, tôi cũng đi đây.”
“Ừ, lái xe chậm một chút.”
Xe rời đi, Doãn Vị Ngâm xoay người.
Trước khi quay lại, cô nhìn vào biển số xe.
WY1001.
Một dãy số thật dễ nhớ.
—
Đêm đó tuyết rơi liên tục, sáng sớm khi trời trở nắng, mái nhà cách đó không xa đã bị bao phủ kín mít bởi tuyết dày.
Doãn Vị Ngâm ăn sáng xong liền ra ngoài, căn hộ của cô và căn hộ của em trai chỉ cách nhau một cây số. Cô không lái xe, cứ đi bộ rồi dừng lại, mất ba mươi phút mới hoàn thành quãng đường một ki-lô-mét.
Tối qua, em trai đã cố tình gọi điện cho cô nói rằng hôm nay cậu sẽ nghỉ phép.
“Chị, ngày mai em muốn ăn bánh khoai sọ, chị có muốn ăn không?”
“... Không muốn.”
Em trai mỉm cười: “Em biết chị muốn mà, ngày mai em sẽ ăn chực, nhưng có thể sẽ không tới quá sớm.”
Trước khi vào khu nhà em trai đang sinh sống, Doãn Vị Ngâm tiện thể ghé vào siêu thị một chuyến. Cô đoán cậu không những muốn ăn bánh khoa sọ mà còn muốn ăn món măng om dầu cùng với trứng chiên thịt bò.
Doãn Vị Ngâm lấy xe đẩy chuẩn bị đi vào trong siêu thị, nhưng cô chợt phát hiện những kệ hàng đằng xa không có mấy người đang đi dạo.
Tết đang đến gần, theo lý mà nói hôm nay phải là một ngày đại hội mua sắm mới đúng.
“Xin chào, phiền cô đo nhiệt độ cơ thể.”
À.
Cô nhớ rồi.
Dịch cúm hoành hành, phòng khám chật ních, rất nhiều người bị sốt đều ở nhà.
Doãn Vị Ngâm đưa cánh tay qua, nhân viên công tác nói: “Nhiệt độ cơ thể bình thường, vào đi.”
Không biết có phải là do tâm lý hay không, dù họ đã nói nhiệt độ cơ thể bình thường nhưng kể từ lúc đó, cô bắt đầu cảm thấy cơ thể mình không được khỏe.
Chóng mặt.
Chóng mặt là chuyện nhỏ, quan trọng là ù tai.
Mặc dù các triệu chứng ù tai đã bắt đầu xuất hiện từ lúc ở bệnh viện tháng trước.
Nhưng khi đó không quá nghiêm trọng, cô không để ý, chỉ cho rằng do mình nghỉ ngơi không tốt.
Còn bây giờ thì sao?
Bây giờ không lẽ là triệu chứng của bệnh cúm?
Ra khỏi siêu thị, Doãn Vị Ngâm lại vào hiệu thuốc bên cạnh lấy mấy hộp khẩu trang.
Cô đeo ba lớp khẩu trang, xác nhận đã kín mít mới gõ cửa phòng em trai.
“Chị? Sao chị lại ở đây?” Doãn Vị Lâm tới mở cửa, vuốt mái tóc rối bời của mình, mắt buồn ngủ, “Không phải chị có mật mã khóa cửa sao? Còn nữa, chị ăn mặc như thế này là sao? Cosplay à?”
Doãn Vị Ngâm: “...”
Tên nhóc này là “Mười vạn câu hỏi vì sao” à?
Nhưng cho dù là mười vạn hỏi vì sao thật thì cô cũng sẵn lòng giải đáp cho cậu.
Cô tới đây là vì muốn em trai nghỉ ngơi thật tốt, không cần ra ngoài cũng có thể ăn được cơm cô nấu, có mật khẩu cửa nhưng cô vẫn gõ cửa là vì tôn trọng sự riêng tư của em trai, về phần trang phục này, nếu em tự đi ra ngoài dạo một vòng thì sẽ biết không có gì kỳ lạ, người trên đường đều phòng hộ như vậy.
Doãn Vị Ngâm cầm cồn khử trùng cho mình, rồi khử trùng túi mua sắm, bảo Doãn Vị Lâm đứng tránh xa cô một chút.
“Mấy ngày gần đây chị đã tiếp xúc với rất nhiều người.” Đặc biệt là hôm qua, cô giải thích, “Lỡ như bị cúm thì lại lây cho em.”
“Không đâu, em bị rồi, em có kháng thể.”
Doãn Vị Ngâm: “...”
Cô vẫn không tháo khẩu trang ra, nhưng duỗi chân đá em trai một cái: “Em bị bệnh sao không nói cho chị biết?” ( truyện trên app tyt )
“Không phải là bệnh gì nặng, chịu đựng một chút là hết, hơn nữa đã nhiều năm như vậy em cũng quen rồi.”
Lời nói của em trai khiến Doãn Vị Ngâm suy nghĩ suốt buổi.
Mãi đến khi cô nấu xong tất cả thức ăn, bày ra trên bàn, ngồi đối diện với em trai, cô mới từ từ thoát khỏi cảm xúc ủ rũ này.
“Chị, em nói thật——”
“Nói thật cái gì?” Doãn Vị Ngâm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đối diện mình, hỏi.
“Chị là người nấu ăn ngon nhất trên đời! Người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc.”
“... Câu này lỗi thời rồi.” Doãn Vị Ngâm nói.
Doãn Vị Lâm cười, thấy tâm trạng cô tốt hơn một chút mới cầm đũa bắt đầu gắp thức ăn.
Vốn dĩ cậu cũng không nói dối, nhiều năm qua không có mấy người sẵn sàng nấu cơm cho cậu, chị gái là người đứng đầu danh sách. Dù không tính nguyên nhân này thì lời cậu nói cũng đều là thật, trong thư phòng có rất nhiều cúp của Doãn Vị Ngâm, hai phần ba trong đó đều liên quan đến nấu nướng, còn một phần ba còn lại...
Đúng rồi.
Nghĩ đến đây, Doãn Vị Lâm đứng dậy, đi tới nhà kho ở tầng hai.
Chỉ chốc lát sau, cậu ôm một cái hộp đi xuống.
“Quà năm mới.”
Doãn Vị Ngâm nhận lấy, mở hộp ra, nhìn thấy một chiếc máy ảnh dòng mới ra thuộc thương hiệu mà cô yêu thích.
“Chị, em đã nghĩ rồi, kỳ thật chị không cần phải cố ở lại Diên Lăng làm gì. Chị thích chụp ảnh thì cứ đi đi, đi đâu cũng được, dù sao em vẫn sẽ luôn ở đây.”
Một phần ba số cúp còn lại, cậu giúp cô giữ nó.
Gia đình cũng giúp cô giữ.
“Em làm gì vậy, cũng có uống rượu đâu.” Doãn Vị Ngâm lại đá chân cậu, hốc mắt nhanh chóng phiếm hồng, nhưng cô vẫn cố nén lại mà nói, “Sao ăn nói giống như say rượu vậy? Chị đã nói với em là chị không muốn đi đâu hết, chị thích ở đây. Hơn nữa, chị không thể chụp ảnh ở đây sao?”
“... Có thể.”
“Đồ ngốc.” Doãn Vị Ngâm gắp cho cậu một đũa thức ăn, bảo cậu nhanh chóng ăn cơm."Còn nữa, về sau không được chỉ nói chuyện tốt, giấu diếm chuyện xấu, có chuyện gì đều phải báo cho chị biết.”
“Em biết rồi.” Doãn Vị Lâm nhìn về phía cô rồi nói, “Chị cũng vậy.”
“Ừ.”
“Đúng rồi chị, em thấy đợt cúm này rất dễ để lại di chứng, ví dụ như mấy ngày nay em luôn cảm thấy uể oải, xem tài liệu ở công ty em luôn một chữ nhìn ra hai, bây giờ chị có cảm thấy không khỏe ở đâu không?”
Doãn Vị Ngâm không kịp trả lời những câu hỏi này.
Không biết có phải do câu hỏi quá dài hay không mà cô chỉ nghe được một nửa.
Khi nghe đến nửa câu sau, đầu cô ong lên.
Vài giây như vậy trôi qua, giống như đã bị điếc.