Doãn Vị Ngâm gặp được Văn Dã ở bệnh viện.

Hôm ấy là ngày đầu năm mới, cũng là ngày thứ ba sau khi cô trở về nước, trong lúc đang nếm thử một “món ăn hắc ám” mới ở sau bếp nhà hàng thì nhận được cuộc gọi điện thoại bàn.

Là khoa cấp cứu bệnh viện trực thuộc số 1 gọi đến, có thể dùng vài từ để tóm tắt tổng thể nội dung như sau: người nhà, tai nạn xe, bệnh nhân, cấp cứu, nhanh lên.

Vào cái đêm bất ngờ và vô định ấy, trên hàng lang đen kịt của bệnh viện, lần đầu tiên Doãn Vị Ngâm gặp được Văn Dã.

Lần đầu gặp Văn Dã, anh mặc áo blouse trắng.

Bảng tên trước ngực viết: Bệnh viện trực thuộc số 1 Đại học Diên Lăng, khoa phẫu thuật tim.

“Tôi ngồi trên băng ghế dài ở hàng lang, nhìn đôi mắt sâu thẳm xa lạ, trong veo tựa pha lê kia, tôi luôn có cảm giác mình đã từng nhìn thấy nó ở đâu rồi.

… Lời này viết ra thì không hay cho lắm, giống như đang muốn bắt chuyện.

Đúng rồi, tôi còn thấy ảnh của anh trên bức tường khen thưởng trong bệnh viện.

Dưới tấm ảnh có khắc mấy dòng chữ ngay ngắn, dòng cuối có tiêu đề là “Cầu nguyện”.

Anh viết đằng sau từ Cầu nguyện: Tôi hy vọng cô ấy mãi mãi khoẻ mạnh.

Thật kỳ lạ.

Ngay giây phút đọc được dòng chữ ấy.

Một giọt nước mắt của tôi rơi xuống nền đất.”

__

Đầu năm 2017, khoa cấp cứu bệnh viện trực thuộc số 1 Đại học Diên Lăng.

“... Đây là giấy báo bệnh tình nguy kịch, phiền cô ký tên vào.” Sau khi cẩn thận dùng từ khuyên nhủ, vị bác sĩ trẻ tuổi đeo kính đưa tờ giấy mỏng ra.

Doãn Vị Ngâm ngồi ở phía đối diện, hai tay buông thõng đặt trên đầu gối, cô nắm chặt con búp bê nhàu nát trong lòng bàn tay, trong lúc căng thẳng, vạt áo khoác màu hạnh cũng bì đè xuống.

“Ký giấy thông báo bệnh tình nguy kịch không có nghĩa là tính mạng của bệnh nhân chấm…” Dứt.

Vị bác sĩ trẻ tuổi thấy Doãn Vị Ngâm không lên tiếng, anh ta lo lắng đẩy đẩy gọng kính đen nằm trên sống mũi mình, nhìn về phía Doãn Vị Ngâm. Cuối cùng vẫn không nỡ nhẫn tâm nói hết: “Cô Doãn, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu chữa.”

Nghe thế, những đốt ngón tay trắng bệch của Doãn Vị Ngâm khẽ thả lỏng, cô cố gắng nhớ lại các thuật ngữ chuyên ngành bác sĩ đã sử dụng lúc nãy: Hôn mê, thở nông, sốc xuất huyết do chấn thương, vỡ tim,...

Chỉ là một mớ hỗn độn trong đầu, cô chẳng thể nào xâu chuỗi những danh từ đó thành câu.

Vùng vẫy khỏi mớ hổ lốn, Doãn Vị Ngâm nở một nụ cười cảm kích với bác sĩ, cô nhẹ nhàng nói: “Được, tôi sẽ ký.”

Với tư cách là người thân duy nhất có mặt ở đây, chỉ có cô mới được quyền ký chữ ký này.

Cuối cùng bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta đưa cây bút đen trung tính đến trước mặt người đối diện, nhìn Doãn Vị Ngâm viết từng nét tên mình lên cột, nét bút dứt khoát và có lực.

“Chữ viết của cô rất đẹp.” Cậu ấy thả chậm tốc độ nói chuyện, mang theo vài phần trấn an: “Có hơi giống thể chữ Triện*.”

(*)Chữ Triện: Một kiểu chữ Hán. Chữ triện chủ yếu được dùng để khắc con dấu vì độ phức tạp cao và đặc tính hình dáng khiến cho chữ rất khó giả mạo.

“Cảm ơn.” Sau khi ký tên xong, Doãn Vị Ngâm trả lại giấy bút cho bác sĩ.

Doãn Vị Ngâm cảm thấy chỉ nói cảm ơn thôi thì chưa đủ lễ phép, cô bèn hỏi thêm một câu, có qua có lại: “Anh cũng luyện chữ tiểu Triện sao?” Sở dĩ hỏi như vậy là vì Doãn Vị Ngâm không gặp được nhiều người luyện chữ Triện, những người bạn bên cạnh cô thường luyện chữ Khải*.

(*)Chữ Khải: (khải thư hay chính thư 正書). Là cải biên từ chữ lệ và bắt đầu phổ biến vào thế kỷ III. Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.

Vị bác sĩ trẻ tuổi lắc đầu, anh ta đứng dậy dẫn Doãn Vị Ngâm đi ra ngoài, vừa trả lời câu hỏi của cô: “Lúc nhỏ thành tích ngữ văn của tôi không được tốt, chữ viết cứ như gà bới, thành ra tôi rất ghét luyện chữ.”

“Người có chữ viết đẹp nhất mà tôi từng thấy chính là anh Dã.” Nói tới đây, giọng điệu của bác sĩ trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn: “Chữ của anh ấy rất giống cô, ngày trước tôi đến nhà anh ấy làm khách, nhìn trong thư phòng của ảnh treo chữ thư pháp đầy cả bức tường, tôi hỏi qua mới biết được, những chữ đó đều là chữ tiểu Triện.

Nghe thấy xưng hô “anh Dã” đầy quen thuộc này, hàng lông mi dài và đen nhánh của Doãn Vị Ngâm thoáng rung động. Nhớ lại vài phút trước, cánh cửa phòng phẫu thuật nặng nề được đẩy ra, một vị bác sĩ mặc đồ phẫu thuật xanh lá cây bước nhanh ra ngoài, lúc đó anh ta cũng nhắc đến cái tên này: “Đã liên lạc với anh Dã, khoảng 20 phút nữa anh ấy sẽ đến.”

Nghĩ đến đây, Doãn Vị Ngâm cất tiếng hỏi: “Anh Dã là…?”

Cô còn đang cân nhắc nên hỏi như thế nào cho hợp lễ, vị bác sĩ trẻ tuổi đã đưa ra câu trả lời trước: “Anh Dã là bác sĩ phụ trách khoa phẫu thuật tim, anh ấy sẽ hỗ trợ bác sĩ Trương tiến hành phẫu thuật cho em trai cô. Cô yên tâm, năng lực chuyên môn của anh ấy rất tốt, là bác sĩ chủ chốt của viện chúng tôi…”

Vị bác sĩ trẻ tuổi đang nói thì điện thoại trong túi của Doãn Vị Ngâm rung lên, cô mỉm cười xin lỗi anh ta rồi tìm một góc yên tĩnh để nghe điện thoại.

“Ban nãy mẹ đang họp, điện thoại để chế độ im lặng.” Đàm Ninh trong điện thoại dừng lại một chút, sau đó hỏi: “Con đang ở bệnh viện à?”

“Dạ, ở bên ngoài phòng mổ.”

Đàm Ninh không hỏi han tình hình hiện tại, chỉ nói: “Chuyến bay của mẹ là ba tiếng sau, đến Diên Lăng phải mất mười tiếng. Trong khoảng thời gian này nếu có chuyện gì thì con cứ liên lạc với trợ lý của mẹ.”

“Vâng.”

Sau khi ngắt cuộc gọi, điện thoại lại vang lên, Đàm Ninh gửi tới một thông tin liên lạc, nói Doãn Vị Ngâm biết đây là số điện thoại cá nhân của viện trưởng.

[Viện trưởng có quen biết với ba con, nếu cần con có thể nhắc tới tên ba.]

Doãn Vị Ngâm không biết bà Đàm đã gõ ra dòng chữ này với tâm trạng gì, mà cô cũng chẳng có tâm trạng để tìm hiểu sâu xa.

Nghĩ ngợi một lúc, cô trả lời lại một chữ “Vâng”.

Mười phút sau, cô mới trông thấy “anh Dã”.

Trời vừa rạng sáng, ngoài cửa sổ bắt đầu đổ mưa to.

Tiếng sấm vang rền, cơn mưa to quét sạch mặt đất.

“Trời mưa bất chợt quá, chẳng có chút dấu hiệu báo trước gì hết.”

“Chắc không phải là điềm gở đâu nhỉ? Tôi thấy trong lòng bất an quá…”

“Chậc chậc, cô chớ nói bậy bạ…”

Doãn Vị Ngâm lắng nghe cuộc đối thoại của hai người trên băng ghế bên cạnh, cô cũng đưa mắt nhìn ra bên ngoài, mưa như trút nước, mây đen kéo xuống rất thấp.

Nhìn chằm chằm vào màn mưa, Doãn Vị Ngâm càng nắm chặt con búp bê màu xám trong tay, cố gắng tìm kiếm cảm giác thân thuộc, nhưng lòng bàn tay cô vẫn lạnh lẽo, chẳng tìm được chút thân thuộc nào.

“Chị Kim Kim.” Úc Tang ngồi cạnh nhận ra động tác của Doãn Vị Ngâm, cô ấy nhét tay mình vào lòng bàn tay cô, tay của hai người chồng lên nhau, cô ấy gọi cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Lâm tử sẽ không sao đâu, chị cứ tin em.”

Lâm tử, tên đầy đủ là Doãn Vị Lâm, là cậu em trai nhỏ hơn Doãn Vị Ngâm hai tuổi, bạn thân của Úc Tang, cũng chính là bệnh nhân đang nằm trong phòng mổ do tai nạn giao thông.

Doãn Vị Ngâm nghe được âm thanh này liền dời tầm mắt, nhìn sang cô gái bên cạnh, cô gắng gượng nở một nụ cười với Úc Tang: “Ừ.” Chỉ là lời an ủi này quá phù phiếm, thật sự không có chút sức thuyết phục nào.

Úc Tang lại ngồi xuống bên cạnh Doãn Vị Ngâm, khẽ tựa đầu vào bờ vai của cô, bỗng nói: “Chị Kim Kim, chị có đi nữa không?”

Nghe thấy bốn chữ cuối cùng kia, Doãn Vị Ngâm sửng sốt vài giây.

Có đi nữa không?

Cô tự hỏi bản thân.

Song song với câu trả lời sẵn có, ký ức hoà thành một cánh cổng sắt ngăn chặn dòng nước, có thể xả lũ bất cứ lúc nào.

Cánh cổng mở ra, nước lũ tràn vào tàn phá bừa bãi, cột nước cuồn cuộn mang theo màn sương dày đặc lao về phía dân cư.

Và trong màn sương mù này, con người bất giác nhớ lại quá khứ đã qua.

Doãn Vị Ngâm là người Diên Lăng, cho dù cô đã rời khỏi Diên Lăng hơn mười năm rồi.

Cô vẫn còn nhớ như in ngày sinh nhật mười lăm tuổi ấy, Diên Lăng cũng đổ một trận mưa to, Đàm Ninh kéo cô đi ra khỏi sân nhà - nơi cô đã sinh sống hơn ngàn ngày đêm, không hề ngoảnh đầu lại.

Khi ấy cô đã có ký ức, cô nhớ mình ngồi trên chiếc ô tô, từ từ đi xa dần. Xuyên qua tấm kính cửa sổ xe thật dày, cô trông thấy em trai đang chạy trong màn mưa. Cô kéo ống tay áo của Đàm Ninh, cầu xin bà ấy cho tài xế dừng xe lại, nhưng chỉ đổi lại được một mệnh lệnh trái ngược của Đàm Ninh: “Lái xe nhanh hơn đi.”

Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, bóng dáng cậu em trai trong màn mưa mờ khuất khỏi tầm mắt, cô buông tay Đàm Ninh, co ro lại, cắn răng, khẽ nức nở trong góc chiếc xe. Ngày hôm ấy, cô ngừng khóc nhờ một tin nhắn gửi tới từ em trai.

[Chị, lúc nãy em đuổi theo xe là để tặng kẹo cho chị, giờ em không đuổi theo nữa, bởi vì em nhớ ra ở thành phố nào cũng có thể mua được kẹo.]

[Chị, hãy sống thật tốt nhé, đợi em tới đón chị.]

Câu cuối cùng, em trai nói với cô: [Đừng khóc.]

Nước mắt cô không còn rơi nữa, từ đó trở đi cô cũng chẳng còn liên quan gì tới thành phố này.

“Tuy Lâm tử không nói, nhưng em biết thừa cậu ấy vẫn luôn nhớ chị.” Úc Tang lại nói.

Một câu nói nhẹ nhàng kéo những suy nghĩ trôi dạt của Doãn Vị Ngâm quay trở lại.

“Chị không đi nữa.” Doãn Vị Ngâm trở tay nắm lại bàn tay của Úc Tang, trả lời câu hỏi vừa rồi của cô ấy: “Lúc nhỏ chị thiếu nợ em ấy rất nhiều bữa cơm, chị đang định sẽ từ từ trả lại.”

“Em và Nghiễn Nghiễn có thể đến ăn chực không?”

“Đương nhiên rồi.” Doãn Vị Ngâm mỉm cười: “Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh bọn em tới.”

“Chị Kim Kim.”

“Hả?”

“Lâm tử nói cậu ấy… Bác sĩ đến rồi!” Úc Tang còn chưa nói hết câu đã chuyển sang câu nói khác, Doãn Vị Ngâm ngước mắt lên, cô nhìn thấy bên cạnh vị bác sĩ trẻ tuổi vừa nãy có một người đàn ông bước chân vội vã đi về hướng này.

Khoé mắt có thể thấy được, dáng người của người đàn ông đó cao ráo, những đường nét thẳng tắp uyển chuyển nổi bật với những bước đi nhanh nhẹn. Anh mặc chiếc áo blouse trắng chỉn chu và đơn bạc, ánh đèn lạnh lẽo rọi xuống, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo cũng lộ ra vẻ lạnh lùng trắng bệch.

“Chị Kim Kim.”

Úc Tang lại gọi cô, cô đứng dậy, hướng ánh mắt về phía người đàn ông.

Hai đôi mắt bất chợt chạm nhau.

Cô trông thấy một đôi mắt xa lạ, trong veo mà xanh biếc như pha lê.

“Đây là anh Dã… À, không đúng, đây là bác sĩ Văn.” Bác sĩ trẻ tuổi đeo kính cũng đi đến trước mặt Doãn Vị Ngâm, cậu giới thiệu cho cả hai.

Bác sĩ trẻ tuổi vừa dứt câu, Văn Dã liền gật đầu, ánh mắt anh dừng lại giữa hàng lông mày của Doãn Vị Ngâm vài giây rồi nhanh chóng dời đi.

“Bệnh nhân đang ở phòng phẫu thuật số 3.” Bác sĩ ở bên cạnh tức thời bổ sung một câu, bước chân người đàn ông lại nhanh hơn.

Bác sĩ trẻ chạy sang một bên để quét mở cửa, Doãn Vị Ngâm thấy hai người chuẩn bị bước vào phòng, cô không kìm được mà gọi anh.

“Bác sĩ.”

Trong một khắc, Doãn Vị Ngâm cảm giác mình như đã trở về chiếc ô tô năm mười lăm tuổi ấy.

Khi đó cô gọi “mẹ”, mà người được gọi đã hất tay cô ra.

Cô không thể giữ được em trai.

Bây giờ là hơn mười năm sau.

Cô gọi anh, “Bác sĩ”.

Trước khi ký tên vào giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, bác sĩ mổ chính có nói với cô, “vết thương trí mạng nhất của bệnh nhân là ở tim”. Cô vừa mới xác nhận thân phận của anh, bảng tên trước ngực anh viết: Khoa phẫu thuật tim, Văn Dã.

Doãn Vị Ngâm đứng sau lưng Văn Dã, cách anh khoảng một mét, tay cô run run, khẽ chạm vào ống tay áo màu trắng của anh, lặp lại một lần nữa: “Bác sĩ.”

Hai từ ngắn ngủi ấy giống như lời cầu cứu từ vực thẳm.

Lúc con người rơi vào tình cảnh tuyệt vọng nhất, họ sẽ kêu cứu theo bản năng.

Doãn Vị Ngâm cứ ngỡ mình đã học được cách kiềm chế bản năng ấy từ lâu.

Nghe vậy, Văn Dã quay người lại.

Từ khoé mắt, anh nhìn thoáng qua ngón tay không còn chút máu của cô đang níu lấy ống tay áo mình, anh ôn tồn nhắc nhở: “Người nhà xin dừng bước.”

Giọng nam trầm thấp, giống như sắt thép từng bị mài giũa, trầm, rất trầm.

Doãn Vị Ngâm ngẩn người, sau đó cô chợt nhận ra mình đang làm gì.

“Tôi xin lỗi.” Những ngón tay lạnh lẽo của cô nới lỏng ra một chút.

Thế nhưng, giữa những đợt sấm chớp rền vang, cách một ống tay áo, ngón tay trắng bệch của cô lại đột nhiên bị người khác trở tay nắm nhẹ lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play