Lúc đầu Văn Dã có hơi bối rối, nhưng nhớ ra cô không phân biệt được màu sắc, nỗi hoảng sợ trong lòng dần dịu xuống. Anh đứng dậy đi về phía cô, bước vài bước đến trước mặt cô, vừa định nói chuyện liền nghe thấy Doãn Vị Ngâm nghiêm túc nói: "Đôi mắt của anh thật đẹp, đồng tử có màu xanh biếc. ”
“... Màu mắt xanh, bên trong tròng mắt tương đối nhạt.” Giải thích đến đây, Văn Dã cũng dừng lại, anh rũ mắt nhìn cô, giọng điệu xen lẫn một chút thấp thỏm, hỏi, "Cô có nhìn rõ màu sắc không?"
Thấy rõ màu sắc?!
Nhịp tim của Doãn Vị Ngâm vốn dĩ đã không đều, nay lại càng đập mạnh hơn, cô bỏ qua cảm giác quen thuộc với đôi mắt kia, hốc mắt đỏ hoe, gật đầu với người đàn ông trước mặt, "Tôi nhìn rõ rồi! Anh mặc quần áo màu đen, cúc áo có màu bạc, còn giày của anh là màu trắng..." Cô đã không nhìn thấy màu sắc của thế giới này suốt một thời gian dài, sự phấn khích này thật khó mà diễn tả. 
Văn Dã mỉm cười với cô, "Cô rất giỏi."
"Cô rất giỏi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play