Hộ lý đã đến bên giường bệnh, Doãn Vị Ngâm vẫn nhìn chằm chằm vào anh. Cô cảm thấy đôi mắt của anh rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu, người ta nói với cô rằng vấn đề lớn nhất của căn bệnh này là trí nhớ kém, đôi khi sẽ bị rối loạn trí nhớ. Cô nghĩ chắc chắn là do mình bị rối loạn trí nhớ, nếu không một khi đã gặp người đẹp như vậy cô nhất định sẽ có ấn tượng.
Thời Kỳ đưa nước cho Doãn Vị Ngâm, nhìn cô uống thuốc xong, sau đó giới thiệu với cô, “Tôi họ Thời, là bác sĩ quản giường của cô.”
“Chào bác sĩ Thời.” Doãn Vị Ngâm cầm lấy con gấu bông nhỏ trong tủ khóa đầu giường của mình ra rồi đưa cho Thời Kỳ, “Sau này vất vả cho cô rồi, tặng cô một món quà nhỏ.”
Thời Kỳ nhìn thấy đó là một con gấu bông hình con cừu, thân trắng, mắt đen, đầu cừu đội chiếc mũ len, Doãn Vị Ngâm giải thích đây là do cô và mẹ cùng nhau đan thủ công, “Thời gian gần đây tôi đã tham gia các lớp học thủ công, nhưng tay tôi không khéo lắm, làm hơi thô.”
“Rất đẹp, không thô chút nào.” Thời Kỳ khen ngợi cô, “Con vật yêu thích của tôi là cừu nhỏ, Kim Kim, cô có nhớ không...” Vừa nói tới đây, Thời Kỳ dừng lại, ý thức được mình lỡ lời, Doãn Vị Ngâm cũng nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn, cô nghi ngờ hỏi, “Bác sĩ Thời, sao cô biết biệt danh của tôi?” 
Đàm Ninh thấy ánh mắt cầu cứu của Thời Kỳ thì giải thích giúp cô ấy: “Là mẹ nói cho bác sĩ Thời biết, lúc nãy khi ở trạm y tá nói chuyện với bác sĩ Thời về tình hình của con thì nói thêm một câu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play