Hai mươi phút sau, chiếc xe rẽ vào nhà cũ.

Nhà cũ nằm ở khu biệt thự, thời gian xây dựng cũng đã lâu đời, phong cách có vẻ cổ xưa.

Sau khi đỗ xe ở bãi xe phía trước biệt thự, Văn Dã cùng mẹ bước xuống xe.

Bởi vì đóng gói phức tạp, hai bó hoa kia thoạt nhìn có hơi nặng, Văn Dã ôm ở trong ngực, còn mẹ xách theo túi của mình.

"Đúng rồi, hôm nay ba con cũng về ăn cơm." Hàng Khởi Cẩn đột nhiên mở miệng trong lúc đi đường, Văn Dã không kịp chuẩn bị.

Quan hệ giữa Văn Dã và ba không được tốt cho lắm, vừa rồi mẹ lên tiếng hoà giải, nói muốn cùng anh đi nhà hàng ăn cơm, không đi cùng với ba, anh chỉ tùy ý nghe theo, dù sao cũng rất lâu rồi ông ấy không cùng anh ăn bữa cơm.

Văn Dã: "Ba có biết con sẽ trở về không?" Bình thường, trừ trường hợp cấp thiết, ông cũng không quá muốn gặp anh làm gì.

"Ông ấy biết, cố ý đẩy nhanh công việc." Hàng Khởi Cẩn giơ tay vỗ vỗ bả vai con trai, cố ý nói: "Con còn không hiểu rõ kiểu người như ba con à, tính cách cứng đầu giống như con lừa, miệng cứng giống như vịt, nếu như con giống như ông - - ".

"Mẹ."

"Hả?"

Vẻ mặt Văn Dã trở nên hơi kỳ lạ, anh nói: "... Ừm thì, mẹ quay đầu lại nhìn đi."

Hàng Khởi Cẩn hoài nghi quay đầu lại, bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt đã đối diện với Văn Minh Thanh đang bước vào từ cổng sân.

"... Ông xã, sao ông không lái xe? Bước đi cũng không có tiếng động nào." Bà ấy quật ngược.

"Nếu tôi phát ra tiếng thì có còn nghe được lời đánh giá xác đáng như vậy của bà sao?" Văn Minh Thanh ho nhẹ một tiếng, nhận lấy túi xách trong tay Hàng Khởi Cẩn, liếc Văn Dã một cái: "Một người đàn ông đã trưởng thành rồi, ngay cả túi xách cũng không biết xách cho phụ nữ, khó trách gần ba mươi tuổi vẫn còn độc thân, ha - -" Tặng kèm một tiếng cười khẩy.

“…”

Hàng Khởi Cẩn chỉ xách một cái túi, rơi vào im lặng.

Văn Dã ngoại trừ túi cái gì cũng xách theo cũng rơi vào im lặng.

Ba người mang ba vẻ mặt khác nhau đi vào nhà.

Đều tự mình sửa soạn xong, lại ngồi ngay ngắn trên bàn ăn.

Ông bà nội đã cho người chuẩn bị cơm tối từ lâu, món Văn Dã thích ăn là Văn Minh Thanh xuống bếp làm. Tối hôm qua ông tăng ca một đêm, mới đổi được một buổi chiều rảnh rỗi liền xuống bếp nấu cơm.

"Tiểu Dã, có phải con lại gầy đi rồi không?" Bà nội đẩy món tôm muối tiêu Văn Dã thích nhất tới trước mặt anh.

Văn Dã gắp một miếng, nói cân nặng của mình không hề thay đổi, có lẽ là do lâu rồi không gặp nên bà nội mới cảm thấy như vậy.

Dù sao trong mắt bà nội, lúc nào anh trở về cũng đều gầy đi.

"Gầy rồi, phải ăn nhiều một chút."

Bà nội gật đầu, nhìn anh nhét con tôm muối tiêu kia vào trong miệng, vẻ mặt không hề thay đổi, bà liếc nhìn Văn Minh Thanh một cái, ánh mắt kia rõ ràng là đang hỏi: Mẹ có thể nói cho con trai con biết món này là do con nấu không?

Thế nhưng Văn Minh Thanh chỉ chuyên chú ăn canh, căn bản không nhìn bà, bà cụ chỉ có thể tiếc rèn sắt không thành thép, dời ánh mắt đi.

Ăn được nửa bữa cơm, ông nội nhắc đến chuyện mừng năm mới, hơn nửa tháng nữa là đến giao thừa, sắp ăn bữa cơm đoàn viên: "Năm nay cả nhà cô con cũng về đón năm mới, Tiểu Vu sắp kết hôn rồi, trước khi tổ chức hôn lễ, nó sẽ dẫn bạn gái đến chỗ chúng ta nhận mặt người nhà."

Tiểu Vu trong miệng ông nội chính là con trai cả nhà cô của Văn Dã.

Họ hàng nhà họ Văn nói thẳng ra thì không quá phức tạp, cũng không có bí sử hào môn gì.

Dưới gối ông nội anh có tổng cộng hai trai một gái.

Con trai lớn Văn Minh Hoành sức khỏe không tốt, vẫn một mực ở nước ngoài với vợ để điều dưỡng, con cả của ông ấy là Văn Minh Mặc, là tổng giám đốc công ty dưới trướng, con trai thứ Văn Tây không thích kinh doanh mà vào giới giải trí làm diễn viên, con gái nhỏ Văn Uyển còn chưa tốt nghiệp đại học.

Về phần ba của Văn Dã là ông Văn Minh Thanh, bởi vì lúc vợ hạ sinh Văn Dã từng có dấu hiệu khó sinh nên ông cũng chỉ có một đứa con duy nhất là anh.

Dưới Văn Minh Thanh còn có một cô em gái nữa tên là Văn Minh Vĩ, đã kết hôn với bạn học năm đó du học, bây giờ đang sống ở thủ đô. Trì Vu, cũng chính là Tiểu Vu mà ông nội nhắc đến, là con cả trong nhà bà ấy.

"Nếu như không có ca bệnh đặc biệt, năm nay con tranh thủ không trực ban." Văn Dã nghe một câu đã hiểu ý của ông nội, anh suy nghĩ sắp xếp lịch làm việc sắp tới của mình, nói với ông nội mình cũng chỉ có thể tranh thủ, dù sao anh làm việc ở bệnh viện, không chuyện gì là tuyệt đối.

"Không dễ gì, chúng ta khó mà ăn được bữa cơm đoàn viên với bác sĩ Văn." "Ồ, là ‘có khả năng’." Văn Minh Thanh nói hai câu này, giọng điệu chua chát, bởi vậy lời vừa ra khỏi miệng lập tức bị ba đôi mắt trên bàn cơm hung hăng trừng lại.

“…”

Văn Dã đã từng thử nghĩ xem, quan hệ giữa anh và ba đã xấu đi từ khi nào, mặc dù lúc đầu hình như cả hai đều không có nhiều lời để nói với nhau. Hai người đàn ông ở cùng một chỗ, ngoại trừ xấu hổ, giống như luôn có một cảm giác lúng túng không sao nói rõ được.

Sau này, một lần nọ Văn Dã say rượu, anh mượn rượu đi hỏi mẹ, mẹ nói là bắt đầu từ khi anh quyết định học y.

Năm tốt nghiệp trung học, Văn Dã đã đổi nguyện vọng đại học từ ngành tài chính sang y học lâm sàng, cả một kỳ nghỉ hè ba không thèm để ý tới anh.

Lúc đầu anh cho rằng ba anh chỉ giận dỗi mà thôi, sau đó thấy mẹ dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy nói với anh, anh mới biết được ba thật sự nổi giận với mình.

Người ba không muốn con mình làm bác sĩ.

"Ăn còn không bịt miệng được." Bà nội dời bát canh trước mặt Văn Minh Thanh đến vị trí cách ông nhất trên bàn cơm, nói: "Nếu không ăn được thì đừng ăn nữa."

“…”

Sau khi ăn xong, bởi vì không bịt miệng cho nên ngay cả canh cũng không được uống, Văn Minh Thanh nhận cuộc gọi từ thư ký, tạm thời công ty có một số việc tương đối gấp, ông thở dài buông điều khiển từ xa xuống, cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài, Hàng Khởi Cẩn bởi vì muốn tiêu cơm nên cũng đi cùng ông ấy.

Chiếc xe chạy đi xa, bà nội kéo Văn Dã vào nhà.

Quà Văn Dã mang theo lúc tới đều được dì Thu cất vào ngăn tủ ở ban công, thấy bọn họ đến, dì vội vàng lấy từ tủ đồ ra hai chiếc khăn choàng lông cừu màu đỏ. Văn Dã đưa cho dì một cái, nói là quà tặng trước năm mới, dì là người từ nơi khác đến, năm mới nên về nhà sớm, lần sau anh đến đây hẳn là dì đã về quê rồi.

"Cảm ơn Tiểu Dã." Sau một phen cảm ơn dì Thu đi hâm nóng sữa cho anh.

Văn Dã đeo một chiếc khăn quàng cổ khác vào cổ bà nội, nhân tiện đưa bó hoa tulip kia cho bà, anh chụp cho bà một tấm hình, đây là cảm giác nghi thức thuộc về bà cụ, anh không hiểu lắm nhưng vẫn tôn trọng.

Bà nội còn nói: "Tiểu Dã, con trực tiếp gửi ảnh cho em gái con, nhờ nó giúp bà chỉnh một chút, dạo gần đây bà hơi béo."

Văn Dã cười cười, nói: "Đã gửi rồi."

Dứt lời, Văn Dã đặt điện thoại xuống. Thấy bà nội bận rộn cắt tỉa cành hoa, một mình anh đi vào phòng bếp.

Túi thuốc nhờ dì nấu trước bữa cơm đã xong từ lâu, Văn Dã đổ túi thuốc cùng với nước vào trong thùng, xách thùng trở lại sân thượng lần nữa.

"Lần trước con nhờ bạn học trung y bốc một phương thuốc, nói là đã cải tiến, hiệu quả tốt hơn cái trước." Văn Dã đỡ bà nội ngồi xuống, lại đi gọi ông nội đang tản bộ bên ngoài vào nhà.

Anh ngồi xổm xuống đất, xác nhận nhiệt độ thích hợp mới bảo ông bà nội ngâm chân vào trong thùng.

Bà cụ nói: "Cái túi thuốc con mang về lần trước hiệu quả cũng không tệ, ông nội con ngáy suốt đêm, khỏi phải nói ngủ ngon cỡ nào."

Ông cụ ho nhẹ một tiếng, ý bảo bà giữ thể diện cho mình.

"Cháu trai nhà mình, cũng không phải người khác.”

Lời nói của bà cụ dừng lại, bà nhận ra động tác của Văn Dã, vì thế vội vàng đưa tay bắt lấy bàn tay anh: "Đôi tay này của Tiểu Dã chúng ta chỉ cầm dao phẫu thuật." Không phải để rửa chân cho bà cụ hơn trăm tuổi này.

Văn Dã không ngừng động tác trong tay, anh đặt tay bà trở lại đầu gối,  dùng bàn tay của mình phủ lên chân bà cụ, ấn ấn vài cái, cười nói: "Đôi tay này của con không đáng giá, cái gì cũng có thể làm."

Nói xong mới nhớ, mấy tiếng trước mẹ anh cũng nói một câu tương tự, có lẽ bọn họ không muốn anh làm bác sĩ nhưng từ tận đáy lòng vẫn luôn ủng hộ anh.

"Bà nội - -"

Văn Dã muốn nói, nếu như trong nhà thật sự rất cần anh, anh có thể thử không làm bác sĩ nữa. Vừa nãy, bóng lưng bận rộn vội vã của ba quả thật như đâm anh một nhát. ( truyện đăng trên app T y T )

Chỉ là, bốn chữ "không làm bác sĩ" này quá nặng nề, đến nỗi anh không cách nào nói thành lời.

Bà cụ nhìn anh cụp mắt không nói, liền nhạy cảm nhận ra tâm trạng anh không vui, bà đau lòng không hỏi nhiều mà nói lảng sang chuyện khác: "Tiểu Dã, con xem điện thoại trước đi, xem em gái có gửi ảnh cho con chưa. Nếu gửi rồi thì con gửi sang cho bà, giúp bà đăng lên nhóm bạn bè, bà phải thừa dịp đám chị em của bà còn chưa ngủ để khoe khoang."

Văn Dã gật đầu cười cười, dùng khăn giấy lau tay, lấy di động ra.

"Đã gửi rồi." Anh nhìn thấy trên màn hình có không ít tin nhắn của Văn Uyển, cứ nghĩ là ảnh cô ấy gửi tới, anh nói với bà nội: "Để con chọn một tấm gửi cho bà."

Nhưng Văn Dã không ngờ anh căn bản không cần chọn làm gì, bởi vì chỉ có một tấm ảnh chụp của bà nội, hai tấm còn lại đều là ảnh của người chỉnh ảnh.

Một cái chén nhỏ: "Anh hai, anh gửi ảnh cho em làm gì?"

Một cái chén nhỏ: "Có phải bà nội muốn khoe khăn đỏ của bà không?"

Một cái chén nhỏ: "À, em biết rồi, không phải khoe, là muốn em giúp chỉnh sửa đúng không? Chờ em một chút, em đang ở quán bar."

Một cái bát nhỏ: "Không phải quán bar, mà là nhà sách (vốn định thu hồi tin nhắn, kết quả ấn nút gỡ bỏ(ノへ ̄)"

Vài phút sau, cô ấy gửi tới một tấm ảnh selfie.

Tiếp theo lại là một tấm ảnh khác, vẫn là selfie.

Chỉ là, trong tấm selfie thứ hai còn có bóng dáng một cô gái khác.

Đôi mắt cô sáng như trăng rằm, trong mắt mỉm cười, bởi vì đang ở trong phòng, cô không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len vừa vặn. Có lẽ ảnh này được chụp tình cờ, cô gái nhìn về phía camera rõ ràng đang giật mình, ánh mắt không tập trung.

Quán bar trang hoàng cũng không quá xa hoa, ánh đèn hơi mờ, màu sắc ấm áp, đổ lên trên người cô lại có vẻ hài hòa.

Một cái bát nhỏ: "Gửi nhầm ảnh rồi. (lần nữa nhấn thu hồi thành gỡ bỏ, có phải tay tàn không vật? Có lẽ hôm nào đó mình sẽ đến bệnh viện của anh.)

Một cái chén nhỏ: "Được rồi, anh, em nói thật, em đang ở quán bar, cũng không phải quán bar, là rõ ràng ở cùng một chỗ với chị gái xinh đẹp."

Một cái chén nhỏ: "Em đã nói thật rồi, đừng có méc nha."

Tin nhắn cuối cùng nhất mới là ảnh của bà nội, Văn Dã nhìn vài giây, nhấn mở ảnh gốc, ấn nút lưu.

Không biết có phải bởi vì nhiệt độ sân thượng quá thấp hay không, ngón tay tự nhiên trở nên hơi cứng ngắc không quá nhanh nhẹn, ấn nút lưu, không cẩn thận lưu cả ba tấm ảnh.

Văn Uyển chú ý thấy, đột nhiên lại gửi hai tin nhắn tới.

Một cái chén nhỏ: "Anh hai, anh xem ảnh chưa? Chị ấy thật sự rất đẹp, là người đẹp nhất trong những người nhà bệnh nhân của anh rồi đó."

Một cái chén nhỏ: "Anh cảm thấy em giới thiệu anh trai nhỏ cho chị ấy làm quen có được không?"`(*∩_∩*)′

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play