Cuối tháng giêng, cậu thề phải giới thiệu bạn gái cho ân nhân cứu mạng, đồng thời cũng phải được xuất viện.

Thủ tục xuất viện hơi phức tạp, mất cả buổi sáng mới làm xong. Sau khi thanh toán các khoản phải thu, Doãn Vị Ngâm đến quầy y tá để nhận lại danh sách và báo cáo kiểm tra, trong xấp báo cáo kia, cô nhìn thấy một chữ ký đặc biệt.

Chữ ký rất nắn nót, nét chữ cứng cáp.  Chỉ cần nhìn lướt qua thôi là biết người này có bản lĩnh thư pháp.

Cô không khỏi nhớ đến những lời của vị bác sĩ trẻ tuổi ngày hôm đó.

"Chữ viết của anh ấy rất giống với cô."

"Bức tường trong phòng làm việc treo đầy chữ."

"Hỏi anh ấy xong tôi mới biết đây đều chữ tiểu triện."

 "..."

Cũng hơi giống thật, nhưng mấy năm nay cô lơ là luyện thư pháp, thua kém anh rất nhiều.

Y tá trực ban thấy Doãn Vị Ngâm nhìn chằm chằm vào phiếu báo cáo đến xuất thần, còn tưởng mình đánh nhầm số, “Có vấn đề gì sao?” Y tá vội vàng hỏi: “Để tôi xem giúp chị.”

Doãn Vị Ngâm chưa kịp trả lời, cô y tá nhỏ tuổi đã nhìn thấy mảnh giấy.  Y tá giải thích đây là đến từ khoa ngoại tim mạch bên kia, y tá trưởng đã xác nhận không có vấn đề gì.

Doãn Vị Ngâm: "Ừm, chỉ là thấy chữ viết này đẹp mắt nên ngắm lâu hơn thôi."

Y tá mỉm cười, chỉ vào chữ ký rồi nói: Ai trong bệnh viện chúng tôi cũng thấy vậy hết. 

“Bác sĩ Văn không phải là kiểu người chỉ ra vẻ thôi đâu, anh ấy —” Y tá suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “ Nét chữ cũng giống nết người vậy.”

Doãn Vị Ngâm im lặng nghe cô y tá khen ngợi, có cảm giác khá quen thuộc. Ở trong bệnh viện một tháng, cô đã nghe rất nhiều người khen ngợi anh. Cho dù bác sĩ kiểm tra phòng có ở khoa khác cũng có thể trực tiếp nhắc đến anh như tư liệu sống vậy - mổ đẹp mà viết bệnh án cũng đẹp, năm nào anh cũng đứng đầu thi đánh giá kỹ năng, nhưng mỗi lúc được nghỉ ngơi anh vẫn sẽ luyện tập thắt nút phẫu thuật...

Y tá phụ trách giường bệnh cũng khen ngợi anh, có lẽ do chung đụng một thời gian nên bọn họ cũng dần thân thiết, trong giờ nghỉ cô ấy không ngại phổ cập cho cô nghe về bằng bác sĩ - sinh viên tài năng học viện Tùng Minh thuộc Đại học Thượng Kinh, bác sĩ trẻ nhất theo học được trưởng khoa đích thân mời qua email, và là người đứng đầu bộ môn chuyên khoa trọng điểm quốc gia... còn có đôi tay điêu luyện như múa trên các cơ quan nội tạng.

Có lẽ trời sinh anh đã phải ăn bát cơm này.

Doãn Vị Ngâm mang theo sự cảm thán dành cho "thiên tài" quay lại phòng bệnh, cô lấy chiếc hộp ra khỏi tủ khóa và đóng gói đồ đạc. Chú tài xế ở nhà cũ đến đón bọn họ đã xách vali trên tay, nói rằng họ có thể đi.

Lúc này đang là giờ ăn cơm, trên hành lang có người đi tới đi lui, tiếng bước chân rời rạc không tuân theo quy luật nào cả. 

Giữa những thanh âm mơ hồ ấy, Doãn Vị Ngâm gật đầu, cô ôm một chồng hồ sơ trong tập tài liệu, đi theo tài xế ra ngoài. 

Lúc đi ngang qua cửa phòng bệnh, cô vẫn ngoái đầu nhìn lại. 

Không ai  thích nơi này cả, nếu có thể, cô cũng hy vọng sau này mình không cần đến đây nữa.

Nhưng mà.

Trong lúc chờ thang máy, cô nhìn thấy Văn Dã đi về phía mình.

Vẫn là chiếc áo blouse trắng, vai rộng chân dài miên man, khuôn mặt điển trai. Tóc mái anh dính chút mồ hôi ẩm ướt.

Phải rồi.

Cô vẫn nhớ, so với tài năng của bác sĩ Văn, bọn họ càng thích ca ngợi khuôn mặt của anh hơn. 

Ngũ quan đoan chính, góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao nằmdưới hàng lông mày lạnh lùng, dưới mũi là đôi môi mỏng, có một nốt ruồi nhỏ không quá rõ nằm trên viền môi.

"Còn có đôi mắt kia, đồng tử của bác sĩ Văn màu xanh lam, tôi nghĩ trong gia đình anh ấy có gen ngoại quốc đấy."

"Tôi cũng đoán như vậy, không biết sau này sẽ là cô gái may mắn nào được gả cho anh ấy nữa."

"Dù sao chắc chắn không phải chúng ta." 

"Đúng vậy, dù sao nghe nói bác sĩ Văn có bạch nguyệt quang..."

Nghe nói anh ấy là vì bạch nguyệt quang đó mà học y.

Doãn Vị Ngâm ngây ra trong vài giây, Văn Dã đã đi đến trước mặt cô. 

Có lẽ là do vị trí này vừa vặn đối diện với cửa sổ, cũng có thể là do buổi trưa hôm nay trời nắng quá tốt, Doãn Vĩ Ngâm thấy ánh sáng rọi lên khuôn mặt vốn không bao giờ biểu cảm của bác sĩ Văn, mà giờ phút này, trong ánh mắt của vị bác sĩ không bao giờ biểu cảm ấy lại chứa đựng ý cười mơ hồ mà dịu dàng.

“Bác sĩ Văn.” Doãn Vị Ngâm chào hỏi trước.

 "Ừm." Bác sĩ Văn cũng nói: "Sau khi xuất viện, tôi đã sắp xếp ghi chú một số những việc cần lưu ý, cô cứ mang giấy này về. Sau một tháng nữa nhớ để bệnh nhân đến kiểm tra.  Lấy số của giám đốc Trương không dễ đâu, cho nên cô có thể đặt lịch hẹn trên tài khoản chính thức trước một tuần. Uống thuốc đúng giờ, không được vận động mạnh, nếu người bệnh cảm thấy có gì khó chịu thì đi khám ngay."

Sau khi đoạn đối thoại này kết thúc, trong vài giây, bốn phía rơi vào yên tĩnh. 

Doãn Vị Ngâm gật đầu, sự tập trung chuyển từ lời nói và hành động của anh sang đôi bàn tay gầy guộc cực kỳ có cốt cảm kia, có thể do tần suất ngâm nước quá nhiều, đầu ngón tay anh hơi trắng bệch, chỗ vân tay còn có một lớp da sắp bong ra.

Cảm thấy mình hơi bất lịch sự, Doãn Vị Ngâm chuyển tầm mắt sang trang giấy A4, trong lòng cảm thấy chua xót khó tả. Trong ấn tượng của cô, bác sĩ Văn là một người có phần ít nói, luôn thích bỏ trống lời, nhưng trong lĩnh vực chuyên môn, anh vẫn sẽ nói những lời chu toàn và đảm bảo nhất. ( truyện đăng trên app T y T )

“Cảm ơn bác sĩ Văn.” Cô nói.

Cho dù cô cảm thấy mình không diễn đạt được hết, vốn từ nghèo nàn, nhưng lời nói vẫn có tác dụng biểu đạt cao nhất, không ai biết cô muốn cảm ơn anh đến nhường nào. Đêm đó cô ở bên ngoài phòng phẫu thuật, ngồi ở hành lang, trong suy nghĩ rối loạn, cô chìm vào giấc mộng.

Cô nằm mơ thấy bác sĩ trong phòng tham vấn cho cô ký tên không phải là giấy báo tình trạng nguy kịch mà là mẫu đơn đồng ý hiến tạng của gia đình. Cô đã mất đi em trai mình. 

“Chuyện phải làm.” Văn Dã thấy cô nhận lấy tờ giấy thì bèn thu tay về, giọng nói anh nhẹ đi một một chút: “Cô về đi.”

Thang máy vừa vặn đi đến tầng này, phát ra tiếng vang nhỏ thanh thúy, Doãn Vị Ngâm gật đầu, quay người chào tạm biệt anh, cô nói 'Vậy tôi đi đây', không phải nói 'Tạm biệt'.  Bởi vì trong số những chủ đề bàn tán về bác sĩ Văn ban nãy, có một chuyện liên quan đến lời cuối cùng nên nói với bác sĩ. 

"Bác sĩ Văn không thích nói tạm biệt với bệnh nhân của mình đâu, bởi vì anh ấy cảm thấy như vậy không may mắn. Anh ấy thường nói, hy vọng sẽ không có cơ hội gặp lại bọn họ."

Vậy thì không gặp nữa.

Mối quan hệ giữa bác sĩ và người nhà bệnh nhân vốn dĩ đã gây tranh cãi, truyền hình đưa tin, báo chí tranh luận, phim ảnh suy diễn, đều thích nói mối quan hệ giữa bác sĩ và người nhà bệnh nhân là không hài hòa, khó xử, cho nên dừng lại ở bước này là lựa chọn tốt nhất.

 -

Văn Dã nhìn cửa thang máy đóng lại, xoay người đi trở về. 

Khoa ngoại tim mạch ở tầng 13, đây là tầng 9. Sau một hồi suy nghĩ, anh chọn leo cầu thang bộ. Sau 20 phút mới đến văn phòng, đi ngang qua ban công, anh cầm bình tưới cây do người nhà bệnh nhân nào đó tặng, tưới nước cho hoa diễm châu của mình. 

Ngày đầu tiên vào bệnh viện, thầy đã từng nói với anh: “Không được nhận quà của bệnh nhân, không được gặp gỡ riêng với bệnh nhân và người nhà của họ, đừng quá nhẫn tâm, nhưng không phải lúc nào cũng nhân từ.”

Anh nhớ kỹ đây là món quà duy nhất anh nhận trong mấy năm nay, lén lút sau lưng thầy.

Đang lúc xuất thần, điện thoại vang lên vài tiếng, là mẹ anh gọi điện thoại đến, bảo anh về sớm một chút, buổi tối nay quay về nhà cũ ăn cơm.

Mẹ còn nói: Sao mẹ nhớ hôm nay con được nghỉ phép. 

Theo lịch của bệnh viện, anh đã liên tục làm việc suốt tháng này, thầy cũng cưỡng chế yêu cầu anh về nghỉ ngơi, đồng thời còn bảo mẹ giám sát anh. Chỉ là sáng sớm hôm nay, anh nhận được điện thoại từ khoa, nói là hiện giờ có một ca phẫu thuật.

Ca này không quá lớn, là khẩn cấp chuyển đến, nhưng ước chừng cũng mất năm tiếng đồng hồ.

Cũng may mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.

Mọi thứ coi như đều thuận lợi.

Sau khi chỉnh lý các ca bệnh, Văn Dã rời bệnh viện rồi đi một chuyến về chung cư.

Món quà anh nhờ một người bạn mua đang nằm trong thư phòng chung cư nên phải quay về lấy.

Anh thường bận công việc, không có nhiều thời gian về nhà cũ, mỗi tháng chỉ về với mẹ một lần vào ngày nghỉ. 

Mở ngăn kéo dưới cùng trong thư phòng, Văn Dã nhìn thấy hộp kẹo mút còn chưa kịp mang tặng. Anh đưa tay ra sờ thử nhiệt độ, cũng may thời tiết hơi lạnh nên kẹo không bị chảy. 

Sau vài phút, một giọng nói truyền đến từ cầu thang: "Tiểu Dã?"

Giọng nói của mẹ, nửa tiếng trước bà ấy đã gửi cho một tin nhắn nói sẽ đến đón anh ở chung cư.

"Con đang ở thư phòng."

Tiếng bước chân đến gần, cửa thư phòng bị đẩy ra: "Con trai."

Hàng Khởi Cẩn đứng ở cửa không bước vào, hỏi anh còn công việc phải giải quyết không.

Văn Dã cũng đóng ngăn kéo lại, lắc đầu, xách túi quà lên: “Cái này là chuẩn bị cho bà nội, quà của mẹ còn chưa về tới.” Mẹ anh thích túi xách, càng đắt tiền, càng giới hạn số lượng thì càng thích. Nhưng cũng vì số lượng có hạn nên rất khó mua, cửa hàng chính thức trong nước đã hết hàng, anh nhờ một người bạn ở nước ngoài mua hộ, quà vẫn đang trên đường về. 

"Mẹ biết rồi, chẳng lẽ mẹ còn ăn giấm chua của bà con à?" Hàng Khởi Cẩn cong môi, kéo cánh tay anh đi ra ngoài, nói: "Gần đây mẹ phát hiện ra một nhà hàng rất ngon, lần sau con có thời gian nghỉ ngơi, chúng ta cùng nhau đi ăn, không dẫn theo ba con."

Văn Dã hiểu ý câu nói này, ba anh đã chọc giận mẹ, anh phải đứng chung một chiến tuyến với bà ấy. 

"Biết rồi."

Trong sân, Văn Dã nhận chìa khóa xe của mẹ, nói rằng mình sẽ lái xe.

"Để mẹ lái. Tay con là để cầm dao phẫu thuật, không phải cầm vô lăng."

"...Đều cầm được."

Văn Dã ngồi vào ghế lái, khởi động xe, lái ra đường lớn .

Cách nhà cũ còn ba cây số, anh từ đường chính quẹo xe vào một con ngõ nhỏ.

Cửa hàng hoa thường lui tới nằm ở cuối con đường, xe dừng lại ở ngã tư, Văn Dã bươc xuống xe một mình.

Vẫn như cũ, hai bó hoa.

Một bó hoa chuông và một bó hoa tulip.

Ông chủ thấy anh là khách quen, chỉ vào kệ hoa, nói hôm nay sẽ tặng thêm cho anh một chậu cây.

"Nếu không muốn bó hoa, có thể chọn một chậu hoa cũng được. Có bồ đề, cẩm tú cầu, à, còn có một loại ở trong góc tên là diễm châu, hàng mới nhập về."

Diễm châu.

Văn Dã cũng rất ngạc nhiên, không hiểu sao ông chủ lại nhập loại này, lúc không nở hoa nó thật sự rất khó coi.

Trông vô cùng bình thường.

Các lá dài đan xen vào nhau, thân rễ cũng được lá che đậy kín mít.

Anh nghĩ phái nữ ai cũng yêu thích hoa, hoặc ít nhất cũng sẽ thích hoa hơn là một chậu cây chưa chắc có thể chăm đến lúc nở hoa.

“Khi nó nở hoa sẽ rất đẹp, còn có một cái tên rất hay, gọi là hoa diễm châu.” Lúc đó cô ấy đã nói như vậy. 

Ngay lập tức anh đã hiểu, cô yêu thích cái tên gọi trước, sau đó mới đến bản thân thứ đồ kia.  Giống như mỗi lần đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt, cô luôn chọn những món có bao bì đóng gói đẹp mắt. 

Sự thật đã chứng minh ánh mắt cô có hơi bình thường.

Hầu hết những món ăn vặt có bao bì đẹp mắt đều chỉ được cái mã, có lần cô mua một miếng bánh kem màu sắc rực rỡ, hào hứng cắn một miếng nhưng chỉ một giây sau đã phun ra.

"Ăn dở thật luôn. Mặc dù nhìn nó rất xinh, nhưng dở quá đi."

Hiếm khi anh thấy cô chê bai thứ đồ gì đó, trông như một đứa trẻ con. Cô còn thủ thỉ với bạn cùng bàn mình muốn đi trả lại bánh: "Nó đắt lắm, không biết tớ có trả lại được không", "Tất nhiên là không thể. Nếu cậu thực sự đi trả lại, ông chủ chắc chắn sẽ không vui." "Thôi bỏ đi, ông chủ buôn bán cũng không dễ dàng."

Anh ngồi ở hàng sau, nghe những lời lẩm bẩm này thì không nhịn được mà cười, cô nhận ra động tĩnh, quay đầu lại nhìn anh. Rõ ràng cô đang muốn trừng anh, nhưng bởi vì đôi mắt ấy hình dáng cong cong, có trừng lên cũng không hung dữ nổi.

...

"Vậy cậu muốn lấy chậu nào?"

Chủ cửa hàng thấy Văn Dã nhìn chằm chằm vào kệ trưng bày chậu cây, bèn hỏi anh. 

Văn Dã hoàn hồn lại, quét mắt qua quầy hoa rồi nói: "Một chậu cúc diễm châu đi." Anh trả tiền chậu cúc diễm châu cho ông chủ, ông chủ vừa đóng gói vừa nói anh quá khách khí rồi.

"Có điều ánh mắt của cậu không tồi, lúc diễm châu nở hoa sẽ rất đẹp." Ông chủ cười tủm tỉm đưa cây cho anh, hiếm khi anh phụ hoạ thêmmột câu, anh nói: "Tôi biết."

Cánh hoa màu tím nhạt, hình ngôi sao năm cánh.

Dù chỉ là một chậu trích bình thường cũng không hề kém cạnh giữa muôn hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play