Văn Dã đứng ở cửa phòng nhìn hai người đang ghé vào nhau, cũng không biết đang nói gì đó, ánh mắt chợt lóe lên.
Một lúc sau, anh đóng cửa phòng lại ngăn không cho gió lùa vào, sau đó đi đến gian phòng ngủ mà Doãn Vị Lâm đang nằm.
Có lẽ Doãn Vị Lâm đã ngủ say, hơi thở đều đặn có quy luật vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Sau khi điều chỉnh nhiệt độ trong phòng cao lên một chút, Văn Dã quay người đi, nhưng vừa đi đến cửa liền nghe thấy Doãn Vị Lâm gọi một tiếng ‘Chị’. Hình như là cậu nói mớ.
Bởi vì là nói mớ, Văn Dã cũng không quay đầu lại, chủ yếu là anh không biết nên quay lại an ủi cậu như thế nào.
Toàn bộ phòng khách đều sáng trưng, đèn vẫn không tắt.
Đợi đến khi Doãn Vị Ngâm và Văn Uyển trò chuyện xong, cô bước ra khỏi phòng, nhìn đến gương mặt sáng sủa của Văn Dã bên dưới ánh đèn kia, không hiểu sao cô lại có cảm giác thật ảm đạm, mà nét mệt mỏi nhàn nhạt giữa đầu mày anh cũng chứa đựng sự ảm đạm ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play