Doãn Vị Lâm đang say rượu lại thành ra tương đối tỉnh táo, cậu cho rằng Văn Uyển nghe thấy những lời này sẽ an ủi mình, nhưng thực tế thì Văn Uyển còn đau lòng hơn cả cậu.
Văn Uyển vừa khóc vừa uống rượu, không cách nào ngăn lại được, cuối cùng Văn Mặc gọi điện thoại tới, biết bọn họ đang ở quán bar, bèn hỏi địa chỉ cụ thể để lái xe đến đón.
Hai người đều đã say đến mức đi không vững, Văn Mặc và tài xế mỗi người đỡ một.
“Anh cả, em không về trường, em cũng không về nhà đâu.” Văn Uyển vẫn đang khóc, vừa khóc vừa mơ mơ màng màng nói, “Đúng rồi, Lâm Tử cũng không về nhà, anh cũng đừng đưa anh ấy về.”
Doãn Vị Lâm cuối cùng cũng nhớ ra đi sửa lại lời cô ấy: “... Đừng gọi là ‘Lâm Tử’ nữa, tôi lớn tuổi hơn em đấy.”
Doãn Vị Lâm cảm thấy mình vẫn coi như là tỉnh táo, chỉ hơi say, sau đó cậu nói với Văn Mặc: “Ừm, anh cả, em cũng không về nhà, anh cứ bỏ mặc em ngoài đường đi.”
Văn Mặc: “...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play