Doãn Vị Ngâm không ngờ giấc ngủ ngon đầu tiên của mình gần đây lại là ở bệnh viện, phòng nghỉ chật hẹp, giường một mét hai, chăn hơi cứng, nhưng giúp cô đi vào giấc ngủ sâu.
Mở mắt ra đã là bảy giờ sáng, ánh mặt rực rỡ, phòng nghỉ vẫn như cũ không một bóng người, RICE đang mở đôi mắt tròn xoe ghé đầu vào giường cô, nếu không phải tương đối can đảm, cô tuyệt đối sẽ bị thằng nhóc không chớp mắt này dọa đến giật mình.
"Chào buổi sáng." Sau khi hoàn hồn, Doãn Vị Ngâm xoa đầu RICE, RICE thuận thế cọ cọ vào lòng bàn tay cô: " Chào buổi sáng Kim Kim."
"Bác sĩ Văn vẫn chưa về à?” Ký ức tối hôm qua của Doãn Vị Ngâm chỉ dừng lại sau khi nói chuyện với Đào Khương, cô nói câu: "Hình như tớ bị bệnh." Đào Khương không hỏi gì bảo cô nhanh chóng nghỉ ngơi. Cô đồng ý với cô ấy, sau đó trực tiếp lên giường. Sau khi ngủ sâu mơ hồ cảm thấy có người lau mồ hôi cho mình, nhưng nghĩ chắc là mơ, nhiệt độ nơi này không cao, thể chất sợ lạnh này của cô có lẽ không ra mồ hôi.
RICE lại lắc đầu, tự xoay sở, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Em có biết anh đang đợi em không? Nếu em thật sự quan tâm đến anh, sao có thể để màn đêm vô tận trôi qua cùng anh... không hiểu sao anh lại thích em, yêu em sâu đậm..."
Doãn Vị Ngâm:?
Đối với RICE đang rung đùi đắc ý, Doãn Vị Ngâm nhất thời nghẹn lại, cô thầm nghĩ: Không phải tên nhóc này đang hát chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT