Trong ký ức của Doãn Vị Ngâm, lần đầu tiên cô tiếp xúc với Lego là vào năm tám tuổi, khi đó Doãn Tranh Vanh trước sau như một bận rộn với công việc, Đàm Ninh cũng nhập tâm vào sự nghiệp của mình và thường xuyên không về nhà. Cô và em trai thỉnh thoảng được đưa đến đại viện, ông bà nội dẫn bọn họ chơi cờ tướng dưới một gốc cây hòe già trong sân. Vấn đề là cô không biết chơi cờ tướng, cô cũng chẳng thích chơi cờ.
Có một lần thừa dịp lúc em trai và ông nội khoa tay múa chân lung tung, Doãn Vị Ngâm lẻn ra khỏi sân, muốn đến cửa hàng tạp hóa mua kẹo ăn. Doãn Tranh Vanh đã rất lâu không về, mà bao lâu ông ta không về thì Doãn Vị Ngâm cũng bấy lâu chưa được ăn kẹo.
Trong cửa hàng Doãn Vị Ngâm chọn vài loại kẹo, bao bì đẹp, màu sắc tươi sáng, tên nghe hay, vui vẻ đi tới quầy thanh toán, mới phát hiện ví tiền của mình ở chỗ em trai.
“... Chú ơi, cháu không phải trộm đâu, cháu chỉ quên mang ví tiền… Không thì cháu không mua nữa …”. Da mặt Doãn Vị Ngâm mỏng, từ khi nhìn thấy ông chủ, mà mình còn không mang tiền, cô bắt đầu đỏ mặt.
Không chỉ đỏ mặt, ngay cả tai cũng đỏ, thoạt nhìn vô cùng chột dạ.
Ông chủ cười cười, vừa định nói gì đó, một cậu bé cũng đi tới quầy, tình hình cụ thể Doãn Vị Ngâm đã không còn rõ, nhưng biết cậu bé kia rất đẹp, giống như ngôi sao nhí trong một bộ phim truyền hình đang hot lúc bấy giờ.
Chỉ thấy môi cậu bé hơi cong, vô cùng tự nhiên nói với ông chủ: "Đây là em gái cháu, tiền của em ấy cháu trả giúp cho."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT