Hôn Trộm Tường Vi

CHƯƠNG 5: QUÁ YẾU ỚT, KHÔNG LÀM GÌ ĐƯỢC


8 tháng


Mặc dù thấy có lỗi với Tạ Tuân Ý nhưng Tạ Tường vẫn thấy vô cùng vui vẻ khi có một cây đàn piano trong nhà.

Tâm hồn người nghệ sĩ không bị bó buộc, cho dù ở nhà cả ngày cũng chẳng bao giờ thấy buồn chán. 

Từ nhỏ cô đã được xem là một thiên tài piano, ở lĩnh vực này cô cũng bày ra tài năng đáng kinh ngạc. 

Tạ Tường là một ngôi sao mới nổi bật nhất trong lĩnh vực âm nhạc, cô từng có rất nhiều buổi biểu diễn cá nhân. Có vô số nhạc sĩ, và người cùng nghề mộ danh mà đến, mỗi một buổi biểu diễn đều kín người hết chỗ. 

Tại sao người ta nói khác nghề như cách núi, hay âm nhạc cũng có biên giới. 

Có rất nhiều người luôn mong mỏi, đổ xô đi xem chỉ để có thể chính tai nghe được tiếng đàn của cô, cũng có người chẳng những không quan tâm đến nó, thậm chí còn cho rằng tiếng đàn rót vào tai vô cùng ồn ào. 

Tạ Tuân Ý chính là một ví dụ điển hình.

Đó là một buổi sáng tinh mơ bình thường không có gì khác lạ. 

Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, không hề có một tiếng ồn. Tạ Tường dĩ nhiên cho rằng Tạ Tuân Ý không ở nhà. 

Kéo màn cửa phòng khách ra để ánh nắng chiếu vào phòng, tâm tình cô gái hết sức vui vẻ, cô nhấc váy làm động tác nhún chào với cửa sổ, sau đó bước tới đàn piano ngồi xuống một cách tao nhã. 

Mở nắp đàn, chầm chậm ngân nga vài giai điệu, ngón tay cô ấn lên những phím đàn đen trắng. Những âm điệu xuôi theo đầu ngón tay cô, vui vẻ nhảy múa cùng nắng sớm. 

Ngay lúc cô đang nhắm mắt đắm chìm vào bản nhạc, sau lưng bỗng vang lên tiếng đóng của thật khẽ. 

Tiếng nhạc bỗng tắt ngấm. 

Tạ Tường mở mắt quay đầu nhìn phòng làm việc, bấy giờ cô mới nhận ra được chủ nhân hẳn còn ở nhà.

Đang làm việc ư?

Cô có đang quấy rầy anh không?

Khóe miệng vừa nâng lên ngay lập tức hạ xuống thẳng tắp, Tạ Tường do dự mà buông tay khỏi phím đàn, cô gái hơi tủi thân, còn có chút mất mác. 

Thế này là, anh chê cô ồn ào ư?

Trong phòng làm việc. 

Tạ Tuân Ý quay lại chỗ ngồi, giọng nói om sòm của Thanh Huy truyền ra từ trong tai nghe: “Có phải là tiếng đàn piano không? Ai mà có gan dám tới nhà cậu chơi piano thế? Mà không đúng, trong nhà cậu từ khi nào lại có đàn piano vậy?”

Tạ Tuân Ý: “Cậu tiếp tục nói đi, người ủy thác hiện tại nghĩ thế nào?”

Thanh Huy: “Ài, chuyện này thì không cần gấp gáp, trước tiên chúng ta bàn chút về đàn piano trong nhà cậu đi, ai đàn trong nhà cậu thế?”

Lòng hiếu kỳ của bạn thân cứ mãi không dứt, Tạ Tuân Ý bị Thanh Huy làm phiền, vẻ mặt anh như đoán trước được, nên xoa hai bên thái dương, kể lại cho anh ta một cách đơn giản, nói một lần cho đủ, nhất lao vĩnh dật. 

Thanh Huy: “Ồ! Hóa ra là người trong nhà cậu à?”

Tạ Tuân Ý: “Có vấn đề gì sao?”

“Làm gì có, chính là… Hầy!” Thanh Huy đã quá quen thuộc với tính tình của bạn mình, nhất thời không biết nên đồng tình với Tạ Tuân Ý, hay là đồng tình với cô bé kia. 

Đoán chừng cả hai người đều vô cùng mệt mỏi.

Nhưng đổi một góc nhìn khác, có một điểm mà anh nghĩ mình nên đồng cảm với Tạ Tuân Ý: “Thế nào, chăm sóc con nít thật phiền đúng không?”

Tạ Tuân Ý đáp nhát gừng: “Tàm tạm.”

Thanh Huy chưa hiểu lắm, bởi trong mắt luật sự Tạ thì, phiền phức là phiền phức, không phiền phức là không phiền phức.

Còn như tàm tạm thì tuyệt đối không phải nằm giữa, mà ý là: “Tóm lại vẫn là phiền phức, nhưng do đủ lại nguyên nhân không tiện nói thẳng ra, chỉ có thể nói là tàm tạm.”

Thanh Huy: “Tôi hiểu mà người anh em, tôi cũng phiền muốn chết. Thằng cháu trai của tôi thật sự là chuyển thế của Hồng Hài Nhi, nó bị tăng động giảm chú ý rất nặng, trong nhà chỉ còn cái đỉnh đầu tôi là nó chưa lật qua mà thôi…”

Tạ Tuân Ý vô thức gõ lên mặt bàn, phủ định cái định nghĩa của Thanh Huy về tình huống giữa hai người. 

Phiền phức quả thực chính là phiền phức, nhưng “phiền phức” của anh và “phiền phức” của Thanh Huy hoàn toàn khác nhau. 

Đến nỗi Tạ Tuân Ý cho rằng dùng “không thể thích ứng” để thay thế mới càng hợp lý. 

Anh là một người có ý thức lãnh địa cực kỳ mạnh mẽ, theo một mức độ nào đó, anh cũng có thể bị xem như một kẻ bảo thủ, không thích tiếp nhận những thứ mới và không cần thiết, lại càng mâu thuẫn với những thay đổi vô nghĩa. 

Mà bất kể là đôi giày cao gót đột ngột xuất hiện trong tủ giày, nhiều thêm mấy cái váy trên thanh treo quần áo, vô ý dính phải nước hoa, những miếng giấy lót ly đẹp đẽ trên chén dĩa, hay cả tiếng đàn piano réo rắt qua khung cửa...

Mọi thứ của cô búp bê đều đang đi ngược lại hoàn toàn lối sống của anh, làm cho anh khó mà chấp nhận được. 

Kể cả việc cô dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo đó nhiều lần khiêu chiến căn bệnh nghề nghiệp của anh. 

Tuy nhiên, sau khi tính toán thời hạn, mọi vấn đề vẫn nằm trong ngưỡng có thể chịu đựng được.

Dẫu thế ngoại trừ thói quen sống, thì cô búp bê thật sự rất nghe lời, cả người ngoài tóc thì thứ nhiều nhất chính là lễ phép, vả lại tính cách cùng cháu trai của Thanh Huy không hề giống nhau. 

Huống chi nhẩm tính lại thời gian, người ta cũng sắp chuyển đi rồi. 

Trọn hai ngày trời, mẹ của Tạ Tường mới chấp nhận lời mời kết bạn của cô, còn gửi cho cô địa chỉ, báo cho cô biết rằng tối ngày mốt cô có thể chuyển đến. 

Mẹ: [Mà Tường Tường này, mẹ mới về nước, có rất nhiều đồ đạc phải dọn dẹp, nên không có cách nào qua đón con được, con tự mình sang đây nhé?]

Tạ Tường: [Có thể, thưa mẹ. Hành lý của con cũng không nhiều.]

Rốt cuộc cũng được gặp mẹ, vì thế nên Tạ Tường vui vẻ suốt cả ngày, Tạ Tuân Ý tan làm về nhà cô không thể chờ được mà chia sẻ tin tức tốt này với anh. 

Tạ Tuân Ý nghe Tạ Tường nói xong, vốn định hỏi nhiều thêm hai câu, nhưng nhìn thấy Tạ Tường quá vui vẻ, thiết nghĩ không nên làm cô mất hứng, nên anh cũng không hỏi, chỉ nói ngày mốt sẽ tự mình đưa cô sang bên đấy. 

Dù sao đó cũng là mẹ của cô, suy nghĩ chu đáo hơn anh nhiều.

Đêm đó, Tạ Tường thức đến nửa đêm, nên sáng hôm sau cô khó mà thức dậy theo đúng đồng hồ sinh học. 

Ý nghĩ duy nhất để cô có thể bò ra khỏi giường chính là không thể lãng phí bữa sáng mà Tạ Tuân Ý đã chu đáo chuẩn bị cho cô, dù muốn ngủ cũng phải ăn xong mới ngủ tiếp. 

Lấp đầy bụng xong, cô lại tiếp tục bò lên giường, nhưng lần này ngủ bù cũng không được ngon.

Trong mơ, vừa hỗn loạn vừa rối rắm, làm cho Tạ Tường không biết bản thân là tỉnh hay mơ, thậm chí cả người cô cũng trở nên ngứa ngáy. 

Trong giấc mơ cuối cùng đã có một đàn kiến bò lên giường, cắn khắp người cô một cách tàn nhẫn.

 

Tạ Tường bị dọa giật mình tỉnh giấc, mở mắt liền choáng váng một hồi, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, toàn thân chỗ nào cũng ngứa ngáy, đụng vào da còn thấy đau. 

Có chuyện gì thế này, bộ thực sự có kiến bò lên giường ư?

Cả người cô không có lực, cô khó khăn rút cánh tay ra xem, nhìn thấy trên cánh tay toàn bộ nổi lên những chấm đỏ, không cần nghĩ cũng biết, chắc là những chỗ bị ngứa khác cũng có tình trạng thế này. 

Cô nhìn mà da đầu tê dại, vừa luống cuống vừa hoảng sợ, run rẩy lấy điện thoại từ dưới gối, run rẩy bấm gọi, đầu ngón tay đều phát run. 

“Luật sư Tạ ở đâu?”

“Không có ở văn phòng ư?”

“Tôi vừa đi ngang qua cũng không thấy anh ấy, sắp trưa rồi, hay là đi ra ngoài rồi?”

“Thôi đi, cho dù hệ mặt trời có nổ tung thì đại luật sư Tạ cũng không về sớm đâu —”

Lời còn chưa nói xong, cửa phòng tài liệu đã bị mở ra. 

Tạ Tuân Ý bước nhanh ra hướng cửa, đi ngang qua Tiểu Cố mới dặn lại một câu: “Nói với luật sư Thanh một tiếng, tôi có việc nên về trước, chuyện về tài liệu anh ấy sẽ nói với cô sau.”

Tiểu Cố gật đầu như gà mổ thóc, nhìn theo bóng dáng Tạ Tuân Ý biến mất, cô lẳng lặng xoay người nhìn đồng nghiệp: “Hệ mặt trời nổ tung rồi à?”

Đồng nghiệp: “...”

Thanh Huy bưng ly cà phê nhàn nhã đi ra từ văn phòng, Tiểu Cố nhìn thấy, vẫy tay gọi anh ấy: “Luật sư Thanh, luật sư Tạ nói anh ấy có việc về trước.”

Thanh Huy thong dong hớp cà phê: “Tôi nghe thấy rồi.”

Tiểu Cố hơi lo lắng: “Luật sư Tạ từ xưa đến nay chưa từng về sớm, có phải đã có chuyện gì không?”

“Chuyện này thì tôi biết nè.” Thanh Huy sờ lên miệng ly rồi đoán: “Sốt ruột như thế, cô bé ở nhà bị bệnh sao?”

Trong lúc Tạ Tuân Ý chạy về nhà, Tạ Tường nằm co ro trên giường vì bị sốt, không còn tỉnh táo nữa. 

Tạ Tuân Ý vỗ nhẹ vào vai Tạ Tường, nhỏ giọng gọi tên cô, Tạ Tường mở mắt he hé, gọi anh trai một cách đáng thương, rồi lại dùng tiếng Pháp nói cái gì đấy, Tạ Tuân Ý nghe không hiểu. 

“Đi bệnh viện trước đã.” Anh lau mồ hôi trên trán cô, lúc ôm người từ trên giường lên, động tác của Tạ Tuân Ý rõ ràng hơi ngập ngừng. 

Cô búp bê nhẹ một cách bất ngờ, cô vừa yếu ớt vừa ỷ lại mà rúc vào ngực anh, mái tóc mềm mại cọ vào mu bàn tay anh, xúc cảm xa lạ làm lòng anh bỗng xẹt qua một nỗi khác thường. 

Anh cuộn đầu ngón tay lại, làm cho động tác đã nhẹ nhàng nay càng thêm tỉ mỉ, anh cẩn thận để tránh bản thân không để ý làm cô khó chịu. 

Tạ Tường thấy không thoải mái, bàn tay cứ nhích tới nhích lui nom muốn gãi.Tạ Tuân Ý chỉ cầm lấy cổ tay cô để ngăn cô cử động: “Dị ứng thì đừng gãi, cố chịu đựng.”

Cổ tay mảnh khảnh đến mức dường như chỉ dùng lực hơi mạnh đã có thể bẻ gãy, khống chế lực để giữ cô lại cũng trở thành một chuyện phiền phức. 

Tạ Tường làm sao cũng không rút tay ra được, trên người lại ngứa ngáy, vừa bức bối vừa khó chịu, lông mi cô sũng nước, thỉnh thoảng lại nghẹn ngào nức nở một tiếng, nom cực kỳ đáng thương. 

Dỗ dành người khác trước vốn là điểm yếu của Tạ Tuân Ý. Anh thật sự không biết nên làm gì trong tình huống này, chỉ có thể vỗ tượng trưng lên người Tạ Tường rồi tăng tốc bước đi. 

Tạ Tuân Ý lái xe đến bệnh viện, sau khi trải qua một đống thủ tục kiểm tra rườm rà, Tạ Tường cuối cùng cũng được đưa vào phòng điều trị dị ứng và được truyền dịch. 

Khi các triệu chứng ngứa da đã dịu đi, cô cũng hạ sốt. Tâm trạng của Tạ Tường cũng dần bình tĩnh lại, cô thiếp đi trong cơn mỏi mệt, ấn đường cũng theo hô hấp đều đặn của cô mà giãn ra. 

Tạ Tuân Ý kéo ghế đến bên giường rồi ngồi xuống. 

Trong phòng có ba giường bệnh, ngoại từ Tạ Tường, mỗi giường khác đều có một người nằm, một bác gái trung niên bị thương ở chân, và một cô gái cũng đang truyền dịch. 

Cô gái kia có bạn trai đi theo chăm sóc, bấy giờ đang dựa vào đầu giường từng ngụm ăn thức ăn mà bạn trai đút cho. 

Bác gái thì chỉ có một mình, tuy rằng chân bị thương, nhưng tình thần vẫn sáng láng, có thể thấy vết thương nhỏ này chưa tổn thương đến sinh lực của bà ấy. Ánh mắt của bà ấy không chịu yên, cứ nhìn khắp mọi nơi. 

Ban đầu bà ấy nhìn chằm chằm vào đôi tình nhân trẻ, nhưng từ lúc Tạ Tường và Tạ Tuân Ý bước vào thì bà ấy đã chuyển mục tiêu theo dõi sang hai người bọn họ. 

Soi từ đầu đến chân, ánh mắt kia còn kỹ lưỡng hơn cả máy quét an ninh. 

Nhưng đối với Tạ Tuân Ý, người đang bận rộn đọc tài liệu thì chẳng mảy may ảnh hưởng. 

Tạ Tường lần này ngủ rất lâu, vừa mở mắt đã thấy trần nhà màu trắng sáng choang, nhất thời cô chẳng biết mình đang ở chốn nào. 

Cô muốn dụi mắt, nhưng bàn tay vừa nhấc khỏi mặt giường chưa đầy một cen-ti-mét đã bị một đôi tay khác ấn trở về. 

“Đang truyền dịch, đừng lộn xộn.”

Nghe thấy âm thanh, Tạ Tường quay đầu nhìn thấy Tạ Tuân Ý, ký ức bị đứt quãng cuối cùng cũng chậm rãi quay trở lại. 

Tạ Tuân Ý rút tay lại, nhàn nhạt mà nói: “Em có biết bản thân dị ứng với bơ quả óc chó không?”

Tạ Tường: “Hả?”

Tạ Tuân Ý: “Hồi trước chưa từng ăn à?”

Tạ Tường gật đầu thật khẽ: “Chưa từng.”

“Từ giờ trở đi, em có thứ để kiêng ăn rồi đấy.”

Tạ Tuân Ý cất điện thoại rồi đứng dậy: “Vẫn phải chờ truyền dịch thêm một lát, em lại nghỉ ngơi một chút, tôi đi lấy thuốc.”

Tạ Tường gật đầu, trong mắt còn lộ ra sự mờ mịt. 

Cô bị dị ứng với quả óc chó á?

Nhưng rõ ràng cô có bị dị ứng với quả óc chó đâu.

Cửa phòng bệnh mở ra rồi đóng lại. 

Đầu óc Tạ Tường trống rỗng, cô cứ ngơ ngác nhìn chai truyền dịch mãi, sau đó mới nâng tay trái lên ngó trái ngó phải mấy đốm đỏ ở mặt trong cánh tay. 

Trông khá nghiêm trọng, tốt xấu cũng mất vài ngày để chúng biến mất.

 

Còn phải nhịn không được gãi nữa chứ, khổ quá đi thôi. 

Cô rầu rĩ chà vào chỗ da bình thường, cô buông tay, toan ngủ thêm một lát, nhưng vừa nhắm mắt, lại thấy có hơi là lạ. 

Tạ Tường mở mắt, quay đầu không nghiêng không lệch mà đối diện với đôi mắt sáng ngời của bà bác ở giường bên cạnh. 

Tạ Tường: “...”

Tạ Tường: “Dì ơi, dì có chuyện gì à?”

Ánh mắt của cô dường như là khích lệ rất lớn đối với bà ấy, giọng nói của bà tỉ lệ thuận với thể trạng: “Ôi, cô gái, hóa ra cô cũng nói tiếng Trung như chúng tôi, lợi hại quá đi thôi!”

Đôi tình nhân bên cạnh cũng xuống giường, có lẽ là cô gái muốn đi vệ sinh, chàng trai dìu cô ấy đi ngang qua giường của cô, nghe tiếng của Tạ Tường, hai người cũng liếc nhìn cô một lần. 

Tạ Tường cười ngại ngùng. 

Bác gái vỗ đùi: “Dì còn đang lo không biết ăn nói với cháu bằng cách nào, con gái à, đừng trách dì nhiều chuyện, nói lời không dễ nghe. Mắt chọn người của cháu thật sự không tốt lắm.”

Tạ Tường mù mờ: “Dạ?”

Bác gái: “Cháu có biết khi chọn bạn trai, ngoại trừ nhìn mặt mũi, còn phải nhìn cái gì nữa không?”

Tạ Tường: “Còn phải… Nhìn diện mạo của bản thân ạ?”

“Chậc, chính là xem tính cách của người ta.”

Bác gái: “Con nhìn xem bạn trai của con kìa, trừ cái mặt dễ nhìn ra thì có cái gì? Càng đẹp mã thì càng yếu ớt, nhìn được chứ không xài được, cũng không biết chăm sóc người khác. Dì nhìn cả nửa ngày trời, từ lúc bước vào phòng chỉ ngồi đó nghịch điện thoại, con tỉnh cũng chẳng biết quan tâm, mở miệng thì chẳng khác gì thẩm vấn phạm nhân.”

Tạ Tường cuối cùng cũng nhận ra bà ấy đã hiểu lầm: “Không phải đâu dì ơi —”

“Không phải cái gì mà không phải.” Bác gái nói lời thấm thía: “Mấy cô gái như con bây giờ chỉ biết nhìn mặt, như vậy là không được, cháu nhìn chàng trai mới đi ngang kia kìa, quả thực không tệ, trông thì có hơi mờ nhạt, nhưng lại tỉ mỉ chu đáo với bạn gái…”

“Dì thật sự hiểu lầm rồi.” Thấy bác gái càng nói càng khoa trương, Tạ Tường không thể không ngắt lời của bà: “Dì ơi, cháu không có bạn trai, người vừa mới đi ra ngoài là anh trai của cháu.”

Bác gái ngừng nói, quay đầu: “Anh trai?”

Tạ Tường: “Đúng vậy.”

Mặt bà lộ vẻ nghi ngờ: “Là cùng một mẹ à? nhưng dì thấy chủng tộc hai đứa có giống nhau đâu.”

Tạ Tường nghe không hiểu nửa câu đầu, nhưng nửa câu sau lại nghe hiểu được: “Là anh trai không có quan hệ huyết thống.”

“À, hiểu được.” Bác gái kéo dài âm cuối: “Nói chính xác thì bây giờ chỉ là anh trai chứ không phải bạn trai, là ý này đúng không?”

Câu này có hơi cao cấp. 

Tạ Tường cẩn thận sắp xếp lại trật tự từ trong đầu, sau khi xác nhận cách nói này không có vấn đề gì cô mới gật đầu khẳng định: “Vâng! Đúng là như thế.”

Bác gái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chao ôi, con gái này, mấy thứ có vẻ ngoài đẹp đẽ thì chỉ làm hại cháu mà thôi!”

Tạ Tuân Ý đi lấy thuốc trở về, vừa mở cửa đã bị vị bác gái bên cạnh giường Tạ Tường dùng loại ánh mắt hết sức phức tạp lẫn bắt bẻ để soi mói từ đầu tới chân. 

Anh cũng không thèm để ý, nhìn bình dịch cũng sắp truyền xong rồi, anh đóng khóa chỉnh giọt, rồi gọi y tá đến rút kim. 

Truyền nước biển xong thì tay Tạ Tường cũng tím một cục, hơi đau, cô nghiêng người chầm chậm ngồi xuống. Điện thoại của Tạ Tuấn Ý đã reo lên vài lần liên tiếp, hẳn là Tiểu Cố quét hết tài liệu rồi gửi sang cho anh rồi. 

Anh mở tài liệu ra chuẩn bị tải xuống —

“Chậc, con có phải đàn ông hay không? Có biết làm chồng không? Vợ con mang thai cực khổ biết bao, cả người nặng nề, nằm lâu chân sẽ tê không ngồi dậy được, con còn không biết đến giúp sao?”

Bà dì thốt lên mà không ai kịp phòng bị.

Ngón tay Tạ Tuân Ý run rẩy hạ xuống, động tác đứng dậy của Tạ Tường cũng bị đóng băng giữa đường.

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía bà dì, bà ấy cười tủm tỉm, chỉ vào điện thoại di động ý bảo bà ấy đang nghe điện thoại, sau đó quay đầu lại tức giận mắng: “Đừng nói cho người ta biết con là con của ta. Thật mất mặt!”

Tiếng hét đầy dữ dội làm Tạ Tường không khỏi run rẩy, cổ tay cô suýt nữa thì không giữ vững được.

Đột nhiên có một bàn tay đỡ lấy lưng cô, giúp cô mượn lực để thoải mái ngồi xuống.

Tạ Tường vội vàng cảm ơn, Tạ Tuân Ý cũng nhanh chóng rút tay về: “Không có việc gì.”

Bà dì: “Ôi, vợ ngủ thì con được nghỉ hả? Lỡ vợ con thức dậy vừa đói vừa khát thì làm sao? Còn không mau mau đi chuẩn bị đồ ăn thức uống đi, còn chơi cái gì trong điện thoại nữa? Nhìn con xem, về sau ta và vợ con còn trông cậy được gì vào con nữa hả?”

Tạ Tường sửng sốt một hồi, Tạ Tuân Ý cũng không biết nghĩ tới cái gì, sau đó anh có chút đăm chiêu, thấp giọng hỏi Tạ Tường: “Bữa trưa em ăn cái gì thế?”

Giọng nói của Tạ Tường yếu ớt: “Không phải, em hình như ăn sáng xong liền phát sốt.”

Tạ Tuân Ý không khỏi nhíu mày, đây là lần đầu tiên anh phải một mình chăm sóc người bệnh, anh lo lắng mình sẽ chăm sóc không chu toàn.

Bây giờ xuống lầu mua đồ ăn hay trở về từ từ nấu ăn cũng đều không thích hợp, Tạ Tuân Ý chọn một nhà hàng gần nhà, gọi một ít đồ ăn nhẹ mang về, trở về hẳn là vừa vặn.

Tuy nhiên, khi anh ta ghi chú thời gian giao hàng, bà dì kia lại bắt đầu bắn phá bừa bãi.

“Điều đầu tiên mà một người đàn ông có tiền đồ không thể thiếu chính là không được để vợ mình chịu khổ! Con nhìn không thấy vợ của con ốm đau khó chịu, đi lại không thoải mái à? Ôm một chút thì bị làm sao? Cả vợ với con mình mà ôm còn không nổi thì còn ôm được cái gì? Bắp rang bơ chắc?”

Tạ Tuân Ý: “…”

Anh gần như ngay lập tức cúi đầu xuống nhìn Tạ Tường.

Cơn sốt đã hạ xuống, nhưng khí sắc vẫn chưa hồi phục, mặt và môi còn tái lắm. 

Vốn đã trắng nay lại càng trắng hơn, cô ngồi ở mép giường, dáng vẻ uể oải, giống như một con búp bê sứ mỏng manh chỉ cần động vào là sẽ rơi xuống, chạm vào sẽ vỡ tan.

Bản thân búp bê sứ hoàn toàn không có nhận thức bản thân như thế.

Cô hoàn toàn bị áp đảo bởi chuỗi liên thanh như pháo của bà ấy.

Thật bất ngờ, thì ra trong tiếng Trung, ôm em bé và bỏng ngô có thể đồng nghĩa với nhau, tại sao cô không được học nó trước đây nhỉ?

Ngay khi cô định khiêm tốn thỉnh giáo Tạ Tuân Ý, một túi nhựa đựng thuốc đột nhiên được nhét vào tay cô.

Một giây sau, thân thể cô bị nhấc bổng lên không trung. Tạ Tuân Ý thế mà lại ôm ngang cô lên, điệu bộ hết sức quen thuộc: “Xung quanh bệnh viện không có món gì ngon, tôi đã gọi đồ ăn mang rồi, lát nữa về nhà rồi ăn.”

Não Tạ Tường nhất thời trì trệ, cô đầu tiên là gật đầu, sau đó như tỉnh mộng, hít thở có chút ngột ngạt.

Ôm công chúa khi ý thức mơ hồ và ôm công chúa khi đầu óc tỉnh táo, hai cảm giác hoàn toàn khác nhau

Khách quan mà nói, cánh tay của Tạ Tuân Ý rắn chắc, lồng ngực cường tráng ấm áp, bước chân của anh vững vàng, cái ôm này thật sự khiến người ta có cảm giác an toàn.

Nhưng chủ quan mà nói, khi Tạ Tuân Ý hạ mình ôm cô, Tạ Tường được sủng mà lo sợ, mà cả đầu óc lẫn tay chân cô đều co quắp, ngoài ra còn có chút ngượng ngùng. 

Nói tóm lại chỉ ba chữ: không dám động.

“Anh à, em không sao.” Cổ cô cứng đơ: “Em tự đi được.”

Tạ Tuân Ý ôm cô đi ra ngoài: “Bác sĩ dặn em nghỉ ngơi nhiều, ít vận động.”

“Hả? Đi bộ cũng tính sao...” Tạ Tường ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng chưa nói xong, đã bị dì giường bên hấp dẫn chú ý.

“Mấy người trẻ tuổi các con thật thiếu hiểu biết, còn phải để tôi ra tay, đàn ông không được dạy dỗ, không dạy thì tình cảm nhạt nhẽo, không bảo ban, thì ầm ĩ. Nếu con không bắt được tiên cơ nắm mũi nó thì nó sẽ quay lại nắm mũi con xoay vòng vòng…”

Tạ Tường vươn cổ, tập trung tinh thần nghe cho đến khi cô hoàn toàn nghe không thấy mấy câu tiếng Trung êm tai và uyên thâm nữa, cô mới nhỏ giọng nói với chính mình: “Thật lợi hại, sao lúc nãy nói chuyện mình không nhận ra bản lĩnh ngôn ngữ của bà ấy tốt như thế nhỉ. Mình không nghe hiểu gì hết.”

Tạ Tuân Ý đang phân tâm suy nghĩ về công việc, thuận miệng đáp lời: “Nói về cái gì cơ?”

Tạ Tường không thể nhớ bài phát biểu dài của bà dì kia, cô chỉ có thể nhớ lại một vài câu rải rác: “Chà … Dì ấy nói anh đẹp trai, nhưng lại quá yếu ớt không làm được gì.”

Tạ Tuân Ý dừng bước chân: “?”

Tạ tường: “À, bà ấy còn nói hai chúng ta thoạt nhìn không giống một loài.”

Tạ Tuân Ý: “…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play