Tạ Tường: [Đẹp trai.]
Bố Lỗ Tư: [Đẹp trai cỡ nào?]
Tạ Tường: [Khách quan mà nói, đẹp hơn so với đám bạn trai cũ của cậu.]
Bố Lỗ Tư: [Em gái à, nhắc cho cậu nhớ, mỗi một người bạn trai mà tớ tuyển chọn đều có vẻ ngoài tuấn tú như thần Apollo đấy.]
Tạ Tường: [Tớ biết mà, người nào tớ cũng từng thấy rồi mà, đúng không?]
Bố Lỗ Tư: [...]
Bố Lỗ Tư: [Có ảnh chụp kia mà! Gửi cho tớ xem thử đi!]
Tạ Tường: [Không cần thiết, cậu sẽ lại tùy tiện bình phẩm người ta, vậy thì không lịch sự chút nào hết.]
Bố Lỗ Tư: [Tớ có thể không nói ra mà.]
Tạ Tường: [Vẫn không nên, trộm soi mói trong lòng cũng không lễ phép đâu!]
Gửi câu đó xong, Tạ Tường đang chờ Bố Lỗ Tư nhắn lại, đột nhiên di động của cô hiện lên một số điện thoại đang gọi đến.
Không có ghi chú, số điện thoại hiển thị là của thành phố Phù, Trung Quốc.
Tạ Tường ngây người một giây, rồi vội vã nhận cuộc gọi. Cô nghe thấy trong loa điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp mà lạnh nhạt: “Mặc váy màu xanh phải không?”
Tạ Tường ngó xuống cái váy của mình, gật đầu, lại nhớ ra đối phương sẽ không thấy được, ngay lúc cô toan mở miệng nói, chợt nghe người kia nói một câu:
“Ngẩng đầu.”
Trước mắt đã là mười một giờ trưa, có rất nhiều máy bay hạ cánh, trong sảnh lớn liên tục vang lên tiếng loa thông báo.
Như một viên hắc diệu thạch được bao quanh bởi sỏi đá tầm thường, giữa đống hành lý được kéo tới kéo lui, giữa những bóng người hỗn loạn. Từ ánh mắt đầu tiên Tạ Tường đã bắt gặp người đàn ông đứng cách đó không xa.
Trông rất giống bức ảnh, nhưng cũng không quá giống.
Đồng phục màu xanh và trắng đã biến thành áo sơ mi được cắt may vừa người, áo vest được khoác lên cánh tay một cách tùy ý.
Đường nét khuôn mặt của anh ấy cũng được thời gian trau chuốt cho càng thêm sâu sắc và rõ nét.
Vẻ mặt lạnh nhạt của thời niên thiếu không hề thay đổi, chỉ có sự non nớt đã hoàn toàn rút đi, thay vào đó là vẻ thành thục nội liễm.
So với trong ảnh thì anh ấy còn đẹp trai hơn nhiều, tướng mạo xuất sắc từ trong ra ngoài, dù mắt thường cũng có thể thấy được. Anh chỉ cần đứng ở đấy, đã có rất nhiều hành khách vì anh mà ngoái đầu nhìn lại.
Lúc cô nhìn chằm chằm người ta không rời mắt, Tạ Tuân Ý đồng thời cũng đang quan sát cô.
Quả thực là một cô gái nhỏ, thân hình mảnh khảnh tựa như không chịu nổi gió lớn.
Mặt nhỏ nhưng mắt lại to, vừa có đường nét tinh xảo và lập thể của người phương Tây, vừa có nét dịu dàng hàm súc của người phương Đông.
Thừa hưởng làn da của người Châu u, còn có đôi mắt của người Châu Á, có thể nói từ đầu tới chân đều thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn sự ưu việt của hai chữ con lai.
Kết hợp với mái tóc xoăn màu nâu dài tới eo, nom cô ấy chẳng khác gì con búp bê đắt tiền mà đứa cháu gái của anh mang về quê ăn tết vào năm ngoái.
Từ lúc nhận được tin cho đến khi đi đón người, thời gian cũng không dài lắm, lại thêm lúc này công việc của anh rất bận rộn, Tạ Tuân Ý chuẩn bị cũng chưa chắc đã được chu đáo. Thế nên anh cũng đoán được rằng nhiệm vụ này sẽ có chút phiền toái.
Nhưng tất cả đều không trực quan được như thời điểm này.
Cô gái xinh đẹp đến lạ thường, nhưng trước mắt anh, đây là một cục rắc rối.
Tạ Tuân Ý từ sớm đã học thuộc bộ luật dân sự, nằm lòng tất cả các điều luật của nhà nước Trung Quốc, nhưng chẳng có hệ thống nào dạy anh cách để chăm sóc một cô búp bê mỏng manh mà quý giá như thế này.
Dưới ánh nhìn chăm chú mà lạnh nhạt của đối phương, Tạ Tường bỗng cảm thấy căng thẳng.
Cô lặng lẽ đứng thẳng lưng, cả người lộ ra vẻ ngoan ngoãn, y hệt một con thỏ đang dè dặt bưng dâu sợ rơi, hay đứa học trò nhỏ tình cờ gặp giáo viên ở trên đường.
Đợi người bước tới trước mặt mình, cô liền chủ động chào hỏi trước: “Chào anh trai, em là Tạ Tường.”
Tiếng “anh trai” kêu lên vừa giòn giã vừa ngọt ngào, tiếc là kiểu xưng hô vừa thân thiết vừa có chút làm nũng như thế Tạ Tuân Ý nghe kiểu gì cũng không quen được.
Ngay cả ấn đường cũng đã xuất hiện những nếp nhăn khó thấy: “Tạ Tuân Ý.”
Anh có qua có lại, tự giới thiệu bản thân, cũng muốn sửa xưng hô mà Tạ Tường gọi mình, nhưng đối phương đã nhanh mồm nhanh miệng mà tiếp lời anh: “Vất vả cho anh đã phải lặn lội đường xa mà nghênh đón em, đây là lần đầu tiên em đến Trung Quốc, sau này đành phải phiền anh trông coi nhiều hơn.”
Tạ Tường nói chuyện đâu ra đấy, giọng điệu hết sức chân thành, nhưng Tạ Tuân Ý vừa nghe xong thì hai hàng lông mày nhíu lại càng dữ hơn.
Anh nhất thời không biết mình nên sửa xưng hô trước, hay nên sửa cách dùng từ lung ta lung tung của cô ấy cho đúng trước.
Tạ Tường chú ý tới vẻ mặt của Tạ Tuân Ý, cô bất an, ngón tay cào cào tay cầm va-li.
Cô lỡ nói sai làm người ta không hài lòng rồi ư?
Trước khi đến đây cha cô đã dặn đi dặn lại rằng nhất định phải lễ phép với người khác thì người ta mới chào đón cô.
Nhưng cô thật sự không quá hiểu biết mấy phép xã giao của người Trung Quốc, cũng không biết bây giờ cô nên làm gì mới thể hiện rõ sự lễ phép bản thân.
Hay là dùng phép xã giao của người Pháp để thay thế được không?
Tạ Tuân Ý không biết rằng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong lòng cô búp bê đứng trước mặt anh đã đổi tới đổi lui hàng ngàn lần.
Chỉ khi nhớ đến buổi chiều anh còn có hai cuộc họp ở văn phòng luật, để chậm trễ thì không tốt lắm. Thế nên Tạ Tuân Ý quyết định, trước tiên phải thu xếp ổn thỏa cho Tô Tường, những chuyện khác thì để sau này từ từ nói.
“Ừ, quay về nhà trước đã.”
Tạ Tuân Ý chìa tay ra tính giúp Tạ Tường kéo hành lý, nhưng tay anh vừa chạm vào tay cầm, đột nhiên bị một đôi tay khoác lấy cánh tay mình.
Đồng thời, một mùi hương nước hoa nhàn nhạt, thoang thoảng tràn ngập trong lòng anh.
Đại luật sư Tạ chưa từng gặp phải tình huống như thế này, nên dây thần kinh phản ứng bị chết máy trong một giây.
Mà chính trong giây phút đó, cô gái nhỏ đã túm lấy lớp vải áo trên tay anh, kiễng mũi chân rướn người về phía trước, rồi ngửa mặt, tự đưa khuôn mặt mình kề sát vào gò má của Tạ Tuân Ý một cách thân mật.