Lúc tôi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Trì Nghiễn đang dựa lưng vào tường hút thuốc, vẻ mặt có chút u ám. Tôi giảvờ không nhìn thấy rồi rời đi, nhưng anh ấy lại chặn tôi lại:
"Có chuyện gì vậy?"
Anh ngước mắt lên, rõ ràng là sửng sốt trước sự xa lánh và thờ ơ của tôi:
“Anh chỉ cảm thấy đã rất lâu rồi không gặp em.”
Quả thực, kể từ khi rời khỏi nhà cũ của Tống Tử Nhàn, chúng tôi đã hơn nửa tháng không gặp nhau. Nói chung, nếu tôi không tìm anh ấy, anh ấy sẽ không bao giờ chủ động liên lạc với tôi.
"Gần đây anh nhớ ra một chuyện, chúng ta thật sự...”
Trong lúc tôi còn đang ngây ra, anh ấy đã bước về phía tôi, vẻ mặt và thái độ dường như cuối cùng cũng tin vào câu chuyện ngớ ngẩn mà trước đây tôi bịa ra. Mà anh ấy thì đang đang nóng lòng tìm kiếm sự phủ nhận của tôi.
Tôi nhìn anh ấy hai giây, lần này tôi làm theo ý anh mong muốn:
"Không, giữa chúng ta không có chuyện gì cả."
Trì Nghiễn còn muốn nói gì đó, nhưng Tống Tử Nhàn đã bước ra khỏi phòng bao, trìu mến ôm lấy cánh tay anh, quay qua nhìn tôi tôi:
"Dữu Tử, cảm ơn cô đã chăm sóc cho A Nghiễn trong thời gian tôi vắng mặt."
Cô ấy xuất hiện với tư cách là nữ chủ nhân, với quyết tâm giành được Trì Nghiễn và sự khinh miệt tàn nhẫn giành cho tôi trong mắt cô ấy không buồn che giấu. Như thể cô ấy tự hào nói:
"Nhìn xem, cho dù cô đã ở bên anh ấy ba năm, người anh ấy yêu nhất vẫn là tôi.”
Trì Nghiễn cau mày không vui, nhưng cuối cùng cũng chỉ im lặng nhìn cô ấy.
Một cơn tức giận chợt dâng lên, tôi đang định đáp trả thì cánh cửa phòng bao đột nhiên mở ra.
"Khách khí cái gì? Nó không đáng tiền."
Nghe vậy, sắc mặt của Trì Nghiễn trong phút chốc tối sầm lại. Sau đó Bùi Tranh mới thong thả đi ra, chỉ vào chai rượu rỗng trong tay nói:
“Ồ, có chuyện gì vậy? Tôi đang nói về loại rượu này.”
Trì Nghiễn hiển nhiên là không tin, nhưng vì thân phận của Bùi Tranh cuối cùng chỉ có thể đen mặt rời đi. Tống Tử Nhàn vội vàng đuổi theo, sóng vai cùng anh ấy rời đi, bóng dáng hai người họ nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.
Tôi nghĩ cảnh tượng này sẽ khiến tôi đau đớn như lần trước. Nhưng tôi đứng đó rất lâu, đầu óc chỉ thấy một mảng mơ hồ, ngay cả cảm giác oán hận hay buồn bã cũng không còn.
Có lẽ do tôi đã thích Trì Nghiễn quá lâu rồi. Lâu đến mức tôi thậm chí quên mất mối tình bí bách không có gì ngoài sự đau lòng này bắt đầu từ khi nào. Sự chờ đợi quá lâu và cảm giác buồn bã đã phát triển thành bản năng. Đã lâu đến mức tôi không phân biệt nổi tôi thực sự thích là anh ấy hay là người bảo vệ tôi được lưu giữ trong kí ức của tôi. Quá khứ hiện lên rõ nét trong tâm trí tôi, mà tôi hiện tại thì chỉ còn cảm thấy rất mệt.
“Không muốn nhìn thì đừng nhìn.” - Giọng nói trầm ấm dễ nghe của Bùi Tranh rơi vào tai tôi, anh đưa tay bịt mắt tôi từ phía sau, ấn đầu tôi tựa vào vai anh.
Tôi chợt nhớ đến một chuyện, vào năm thứ hai, khi tôi đến trường của họ chơi, tình cờ bắt gặp Trì Nghiễn và Tống Tử Nhàn đang ôm hôn nhau trong phòng piano. Hồi đó anh ấy cũng làm điều tương tự, dùng một tay bịt mắt tôi và bảo tôi không nên xem nếu không chịu nổi.
Chỉ là tôi lúc đó đầu óc trống rỗng, tim như bị ai đó hung hăng đ/âm cho một nhát, đau đến mức toàn thân tê d/ại. Tôi có thể nhìn thấy nụ hôn không thể tách rời, nhưng tôi không thể nghe thấy giọng nói trầm ấm đầy quan tâm dành cho tôi.
Tôi vỗ nhẹ vào bàn tay anh, ra hiệu cho anh bỏ tay xuống và nhỏ giọng nói lời cảm ơn khi quay lại. Nhưng tôi quên mất, tên này là người luôn được voi đòi tiên. Anh khoanh tay trước ngực, khuôn mặt lộ ra vẻ cợt nhả vô lại như trước đây:
"Đây là cách em cảm ơn sao? Quà của tôi đâu?"
Nhớ tới việc mình còn chưa tặng quà sinh nhật cho anh ta, tôi cảm thấy có chút áy náy:
“Nếu giờ tôi nói tôi để quên ở công ty, anh có giết tôi không?”
Khoảng thời gian này công ty có dự án mới nên ai cũng rất bận, khi tan sở đã muộn, tôi vội chạy đến đây nên đã để quên nó ở trên bàn. Bùi Tranh liếm môi, gõ mạnh vào trán tôi:
"Trần Bạch Dữu, em giỏi thật đấy."
Lúc này tôi sao dám bật lại anh ta, đành quay đầu bỏ chạy:
“Coi như tôi nợ anh, ngày mai sẽ đưa cho anh.”
Bùi Tranh không có ý định bỏ qua, đuổi theo túm lấy cổ tay tôi kéo lại. Không ngờ quán tính quá lớn, anh ta kéo thẳng tôi vào lòng. Bốn mắt chạm nhau, cả tôi lẫn anh ta đều đứng hình trong vài giây.
Đây là lần đầu tiên tôi quan sát Bùi Tranh kỹ ở cự ly gần như vậy.
Anh ta có vẻ ngoài điển trai không thua kém Trì Nghiễn, khi rũ mắt nhìn xuống, trong đôi mắt ấy lấp lánh ánh sáng như chứa đựng những vì sao. Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, bất động, cho đến khi tôi không thể chịu đựng được nữa, vặn vẹo tìm cách giãy ra:
"Bùi Tranh, tôi phải về nhà."
Anh đột nhiên cúi đầu:
“Đừng cử động.”
Tôi còn chưa kịp hiểu sao anh ta lại nói như vậy thì trên môi đã có cảm giác ấm áp. Trong phút chốc đầu óc tôi trở nên mụ mị như người say, trong miệng phảng phất hương vị của rượu. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến khi môi anh rời khỏi môi tôi, tôi vẫn đứng ngây ngốc, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“Đây là tiền lãi.” - Anh ta kề sát mặt tôi, thân mật giải thích. Chỉ là núm đồng tiền ở hai bên má tựa như hai xoáy nước, mãnh liệt cuốn tôi vào, không thể thoát ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT