Tôi vẫn không thể hiểu, tại sao sức sát thương của bạch nguyệt quang lại lớn đến vậy. Cho đến nửa tháng trước, Trì Nghiễn bị tai nạn xe hơi. Ký ức của anh ấy quay trở lại thời điểm 3 năm trước, lúc anh ấy còn ở cùng với Tống Tử Nhàn.
Ngày hôm đó tôi đang điều tra dự án ở ngoại ô, gần đó không có trạm xe nào. Tôi phải chạy ba cây số trên giày cao gót trước khi bắt được taxi đến bệnh viện. Nhưng khi mở cửa, câu đầu tiên tôi nghe được là:
"Tôi đang nói là gọi cho bạn gái của tôi, nhưng Dữu Tử không phải là bạn gái của tôi, sao các người lại gọi cô ấy đến?"
Anh ấy hỏi cô bạn Tống Tử Nhàn đã đi đâu, vẻ mặt lo lắng của anh ấy khiến tôi trở thành trò cười trong mắt nhóm bạn tối hôm qua mới nghe chúng tôi công bố quan hệ.
8 năm rồi.
Thanh mai vẫn không thể sánh được với Bạch Nguyệt Quang.
Hôm đó, tôi ngồi ngoài hành lang bệnh viện cả buổi chiều.
Nghe người bạn chung của chúng tôi kể lại một cách sinh động về ba năm tôi đã phải trả giá bằng cả trái tim và tâm hồn, cùng sự phủ nhận của anh ấy, tôi chợt nhớ lại một câu mà tôi đã thấy từ lâu:
“Bình nóng lạnh lúc nóng lúc lạnh chắc là do có người cũng đang sử dụng.”
Trong năm năm qua, Trì Nghiễn chưa một giây phút nào quên được Tống Tử Nhàn. Mật khẩu cửa nhà là ngày sinh nhật của cô ấy, QQ trước sau vẫn luôn để chế độ người yêu với cô ấy. Ngay cả nhật ký cuộc trò chuyện cũng được bảo quản cẩn thận trong chiếc điện thoại cũ.
Anh ấy đã dành cho Tống Tử Nhàn tất cả những gì anh ấy không muốn cho tôi.
Ngày hôm sau, bác sĩ yêu cầu tôi tìm một số đồ vật có thể gợi lại những ký ức trong quá khứ để hỗ trợ việc điều trị. Tôi đã tìm kiếm rất lâu, nhưng cuối cùng chỉ tìm được hai bức ảnh.
Một bức được chụp trong một buổi họp lớp, bức còn lại được tôi chụp lén khi anh ấy đang nằm trên bàn và ngủ gật. Tôi cho anh ấy xem chúng, cố gắng chứng minh rằng chúng tôi đã yêu nhau dù chỉ trong thời gian ngắn.
Trì Nghiễn cầm bức ảnh trên tay, nhìn tôi đầu bỡn cợt:
“Dữu Tử, nói dối cũng phải có chuẩn bị đầy đủ chứ. Người yêu mà sao một tấm hình chụp riêng với nhau cũng không có?”
Dứt lời, anh ấy vừa mượn máy tính ở giường bên cạnh, bấm vào album ảnh ẩn trong kho lưu trữ cho tôi xem.
Trong đó là những bức ảnh cũ mà tôi chưa từng thấy trước đây, anh ấy và Tống Tử Nhàn đang ôm chặt lấy nhau, gần đến mức không thể tìm thấy được một khe hở.
Tôi nhớ lần đầu tiên anh ấy rủ tôi đi chơi, tôi cũng nói muốn chụp ảnh với anh ấy. Nhưng trong quán cà phê buổi chiều, anh ấy chỉ cáu kỉnh nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, đầu cũng không buồn ngẩng lên, nói:
"Tôi không thích chụp ảnh."
Tôi ngoan ngoãn cất điện thoại đi và không bao giờ nhắc đến chuyện chụp ảnh nữa.
Nhưng thật lâu sau, tôi mới biết, hôm đó chính là ngày Tống Tử Nhàn ra nước ngoài.
Và Trì Nghiễn cũng không phải không thích chụp ảnh như anh ấy nói.
Anh ấy chỉ…
Không thích tôi.
Vài ngày sau, khi tôi đang nấu canh cá ở nhà thì bạn của Trì Nghiễn - Chu Mộ đột nhiên gọi điện tới.
"Dữu Tử, mau tới đây, Trì Nghiễn cậu ta phát điên rồi!"
Trong một giây phân tâm, cánh tay của tôi đã chạm vào nồi đất, da chỗ đó chuyển sang màu đỏ ngay lập tức.
Tôi vội vàng tắt lửa, khi đến địa chỉ Chu Mộ gửi, Trì Nghiễn đang ngồi trước nhà Tống Tử Nhàn, gọi đi gọi lại vào số của cô ấy, không ai có thể thuyết phục nổi anh ấy.
Thấy tôi đến, Chu Mộ không khỏi than thở:
"Tôi nói cho cậu ta biết, Tống Tử Nhàn đã bỏ rơi cậu ta rồi, nhưng cậu ta nhất quyết không tin. Nhân lúc không ai để ý liền lén rút ống truyền dịch chạy đến nhà người ta. Đã mấy năm rồi, Tống Tử Nhàn đã chuyển đi từ lâu rồi. Hiện tại có một người dì tính tình rất khó chịu đã chuyển đến ở đó. Thấy cậu ta tự tiện xông vào liền lấy chổi đánh cậu ta, tôi cũng không ngăn cản được.”
Một cảm giác vô cùng mệt mỏi, như một ngọn núi đổ ập xuống đè ép tôi. Tôi xoa xoa lông mày, gật đầu nói rằng tôi biết.
Trên thực tế, kể từ khi xảy ra tai nạn, mọi người đã nói về nguyên nhân và hậu quả của vụ việc không dưới mười lần.
Trì Nghiễn thực sự không hiểu?
KHÔNG PHẢI.
Anh ấy chỉ là không muốn chấp nhận sự thật mà thôi.
Tôi bước tới, quỳ xuống ngang tầm mắt với anh:
"Trì Nghiễn, anh còn nhớ anh là bạn trai của em không?"
Tôi biết thật vô nghĩa khi hỏi những câu hỏi này, nhưng vấn đề đã đến mức này và tôi muốn tự mình giải thích.
Nghe thấy âm thanh, Trì Nghiễn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng khóe môi lại nở một nụ cười rất ảm đạm:
"Đừng đùa nữa Dữu Tử, tôi làm sao có thể thích cô được.”
"Cô đừng nói vậy nữa, Tử Nhàn sẽ hiểu lầm."
Tôi nhìn sự quyết tâm trong mắt anh, chợt nhớ ra cách đây không lâu, tôi đã tỏ ra không hài lòng với anh vì những lời tỏ tình của những cô gái khác.
Lúc đó anh ấy đã trả lời tôi thế nào?
"Em muốn nghĩ sao cũng được."
Những chuyện vụn vặt trong quá khứ đột nhiên ùa về, như những dây leo quấn chặt lấy tôi từ mọi hướng, khiến tôi không thở nổi.
Nhưng cơn đau tột cùng qua đi, tôi đột nhiên lại cảm thấy bình tĩnh đến kỳ lạ.
Đây là suy nghĩ chân thật nhất của Trì Nghiễn suốt 3 năm qua.
Nếu không phải lúc anh say khướt sau khi anh chia tay, mà tôi thì không thể kiên trì giữ tỉnh táo và chìm đắm cùng anh, thì có lẽ trong trò chơi tình ái này, tôi còn không có đủ tư cách để bước vào.
“Đã đến lúc phải bỏ cuộc rồi.” - Trong đầu tôi hiện lên một giọng nói không ngừng thúc giục tôi.
Ngay phía sau có tiếng động cơ tắt, khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, tôi chỉ vào người vừa bước xuống xe.
"Ừ, tôi đùa thôi, anh ấy là bạn trai tôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT