Thế thân của bạch nguyệt quang tôi không làm nữa

Chương 4


1 năm


Không thể không thừa nhận rằng tôi không bình tĩnh như bề ngoài. Chưa kể cuộc gặp gỡ với Tống Tử Nhàn lại đến sớm như vậy.

Vài ngày sau, đến sinh nhật của Bùi Tranh, anh ta mời một nhóm bạn đi hát.

Khi cửa phòng bao được mở ra, Trì Nghiễn và Tống Tử Nhàn đều ở đó. Ba người chúng tôi xuất hiện cùng lúc, bầu không khí đột nhiên trở nên vi diệu đến mức không biết phải nói sao.

Bình thường tôi sẽ ngồi cạnh Trì Nghiễn, giúp anh ấy khui rượu và lấy hoa quả. Nhưng hôm nay, trước khi anh ấy quay lại nhìn, tôi đã vội bước tới và ngồi cạnh Bùi Tranh.

Trì Nghiễn không nói gì, im lặng nhấp một ngụm rượu. Trong không khí bối rối đó, Bùi Tranh nhìn tôi, rồi nhìn Tống Tử Nhàn:

"Cô thì sao, đại mỹ nhân, lần này cô dự định ở lại bao lâu?"

Tôi biết, anh ta đang dò hỏi thay tôi.

Nhưng tôi không còn tâm trí để ý tới những thứ này nữa, tôi chạy một mạch tới đây, thậm chí nước còn không kịp uống, bây giờ tôi đang khát muốn chết.

Khi tôi kéo đĩa trái cây về phía mình, Tống Tử Nhàn khẽ mỉm cười:

"Không đi nữa.”

"Vân Thành còn có người tôi không thể buông bỏ được.”

Khi nói điều này, giọng điệu của cô ấy rất dịu dàng và đôi mắt cô ấy dán chặt vào Trì Nghiễn.

Ba năm trước, cô ấy vứt bỏ anh ấy vì muốn đến nơi khác.

Ba năm sau, cô ấy quay lại đây vì không thể buông tay anh ấy.

Thật là một chuẩn mực thường thấy trong ngôn tình.

Một số người không biết sự thật đã ngửi thấy mùi dưa* và lập tức la ó. Chỉ có trái tim tôi đang run rẩy dữ dội.

(*) hóng chuyện

Bởi vì tôi chợt phát hiện, điều làm tôi buồn nhất không phải là Trì Nghiễn đã quên mất tôi. Mà là sau khi chia tay, anh ấy vẫn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, vẫn sẽ có người yêu thương anh ấy. Chỉ có mình tôi vẫn đang ngày ngày sống trong quá khứ, mỗi đêm đều mất ngủ, nghĩ ngợi đủ thứ chuyện lung tung nhưng rốt cuộc vẫn không biết phải làm sao, trong lòng luôn cảm thấy trống rỗng tột cùng.

Ngạc nhiên thay, Trì Nghiễn lại quay sang nhìn tôi giữa sự reo hò đầy thích thú của mọi người.

Tôi lặng lẽ mở chai rượu, vờ như không thấy để né tránh ánh mắt nóng rực đó. Vài giây sau, anh ấy cầm hộp thuốc lá lên, bình tĩnh nói: 

“Tôi ra ngoài một lát, mọi người cứ tự nhiên nhé .”

Nụ cười trên môi Tống Tử Nhàn phút chốc trở nên cứng ngắc, cô ấy nhìn theo bóng lưng Trì Nghiễn, đáy mắt không giấu nổi vẻ hụt hẫng. Mọi người cũng ngơ ngác nhìn nhau, tự hỏi tại sao anh ấy lại có thái độ như vậy với Tống Tử Nhàn.

Tuy nhiên, mọi người đều đã lăn lộn trong xã hội, bầu không khí lúng túng nhanh chóng được hoá giải, mọi người lại vui vẻnâng ly.

Tôi cũng cảm thấy lạ. Nhưng sau khi nhấp một ngụm rượu, tôi lại chợt hiểu ra.

Chắc là não tôi hỏng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play