Thế thân của bạch nguyệt quang tôi không làm nữa

Chương 6


1 năm


Dù đã tự trấn tĩnh bản thân nhưng tôi vẫn quẫn bách vì nụ hôn ngày hôm qua.

Khi tan sở, đồng nghiệp hỏi tôi có chuyện gì không. Tôi cứng nhắc nói:

 “Tôi có thể làm có chuyện gì chứ?”

Cô hất mặt về phía bên ngoài: 

“Vậy anh chàng đẹp trai ngoài cửa là ai vậy?”

Cách đó không xa, Bùi Tranh lắc lắc chìa khóa xe trong tay: 

“Nhà hàng sang trọng nhìn ra sông, em có hứng thú cùng thưởng thức không?”

Tôi đã nhìn ra ngoài cửa sổ suốt chặng đường. Từ hôm qua đến giờ, tôi luôn cố gắng đổ lỗi cho hành vi đó là do chúng tôi say rượu không kiểm soát được, nhưng thật sự, sâu trong tiềm thức, tôi biết có điều gì đó trong tôi đã âm thầm thay đổi. 

Ví dụ như, tôi luôn như có như không, vô tình nghĩ rằng trong những năm tôi liều mạng đuổi theo sau lưng Trì Nghiễn, thì Bùi Tranh luôn âm thầm đứng sau lưng quan sát tôi.

Hay như khi ăn, có ánh mắt nóng rực nhìn tôi chăm chăm, khiến hai má tôi không khỏi nóng bừng lên.

Bùi Tranh cũng nhận thấy tôi có gì đó không ổn, khi cắt bít tết anh tình cờ hỏi tôi:

 “Em bị sái cổ à?”

"……KHÔNG CÓ."

“Vậy tại sao em cứ quay mặt đi không nhìn tôi?” Câu hỏi này thật khó giải thích nên tôi chỉ có thể im lặng lảng tránh rồi lôi món quà tôi còn nợ anh ra để chuyển chủ đề.

Một chiếc đồng hồ có giá bằng nửa tháng lương của tôi làm quà cho Bùi thiếu gia, không quá giá trị nhưng cũng không tồi rồi. Không ngờ anh lại khá thích, sau khi mở quà ra, anh nói lời cảm ơn rồi lập tức tháo chiếc đồng hồ trên tay xuống để đeo nó lên.

"Trông có đẹp không?" Một người đàn ông to lớn hỏi câu “có đẹp không” thậy sự trông có chút kì quái. Tôi gật đầu một cách miễn cưỡng.
Nhưng anh lại mỉm cười, hai tay chống cằm, nheo mắt nhìn tôi: 

“Nhưng đối với tôi… không bằng hôm qua.”

Khi anh nhìn tôi, đôi mắt anh lấp lánh, rất quyến rũ.

Nụ hôn đó lại hiện về trong tâm trí tôi, khiến mặt tôi “bùm” một tiếng, đỏ rực lên. Trên đường về, Bùi Tranh liên tục hỏi tôi có bị sốt không, có cảm thấy không khỏe ở đâu không, như thể cố ý vậy. Tôi không dám nói lý do là gì, ngay khi anh dừng xe tôi đã vội vã bỏ chạy lên nhà.

Chỉ là sau khi tắm xong tôi ra ban công phơi quần áo, khóe mắt lại nhìn thấy chữ G* to bắt mắt.

(*) thương hiệu xe GAC Trumpchi của Trung Quốc.

Anh vẫn chưa đi à?

Gió tháng chín đã hơi se lạnh, Bùi Tranh mặc áo gió mỏng màu đen, dựa vào thành xe, không biết anh đang nghĩ gì.

Tim tôi đột nhiên đập loạn xạ, não chưa kịp phản ứng thì tôi đã chạy xuống dưới nhà.

“Sao anh không về nhà đi?” Tôi vỗ nhẹ vào lưng anh.

Anh sửng sốt trước sự xuất hiện đột ngột của tôi, sững sờ một chút rồi lấy ra một chiếc túi nhỏ trên xe:

 “Mua cho em cái này”.

Khi tôi mở túi ra, trong đó là một hộp thuốc cảm mới mua. 

“Vậy tại sao anh không đi lên?”

“Thấy đèn trong nhà em đã tắt, tôi tưởng em đã ngủ rồi.”

"Tôi đang tắm, từ phía này không nhìn thấy được đèn nhà tắm.”

Anh khẽ nói "ừm", sau đó, bầu không khí đột nhiên đông cứng lại. Chúng tôi cứ đứng ngẩn ra đó, không biết phải nói gì với nhau tiếp. Một lúc lâu sau, anh mới đưa tay xoa xoa nhẹ đầu tôi: 

“Được rồi, em lên ngủ đi, tiểu gia phải về rồi.”

Tôi gật đầu, anh chờ tôi lên đến cửa phòng mới vẫy tay rồi lên xe phóng đi. Chỉ là anh không biết, tôi lén lút đứng nhìn theo bóng chiếc xe khuất sau màn đêm. Không hiểu sao đột nhiên, trái tim vốn đang rối bời suốt thời gian qua của tôi đã bình tĩnh trở lại.

Trước khi rời đi, Bùi Tranh hỏi tôi có muốn xem xét ở bên anh không.

Đối với tôi, việc tìm tình yêu mới để quên đi nỗi buồn của mối tình cũ là một điều gì đó rất không tốt, nhưng anh lại nói:

"Em thật sự không xem xét sao? Ngoại trừ Trì Nghiễn, trong lòng em không lẽ không thể để ai bước vào sao?”

Những lời này cứ quanh quẩn bên tai tôi, khoảnh khắc anh mở cửa xe, vô số cảm xúc ùa vào trong đầu tôi.

"Bùi Tranh, hay là chúng ta thử xem đi."

Anh ấy sững người một lúc, và khi nhìn lại tôi, đôi mắt anh ấy đầy vẻ hoài nghi. Sau đó, anh hít một hơi thật sâu, với thái độ nghiêm túc hiếm có:

"Trần Bạch Dữu, tôi cho em thêm một cơ hội."

"Nếu em nói lại lần nữa, tôi sẽ tin là em nghiêm túc.”

Tôi nhìn anh, chợt muốn cười: 

“Chúng ta thử đi, nếu không được…”

Tôi còn chưa nói xong thì cả người đã bị anh ôm chặt vào lòng. Đêm mùa thu se lạnh, khóe môi anh khẽ cong lên:

"Không thử."

"Muốn nói chuyện thì nói suốt đời."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play