Nhìn thấy sự nghiêm túc hiếm có trong mắt anh ta, tôi sửng sốt trong giây lát. Sau khi phản ứng lại, tôi đấm vào ngực anh ta:
"Đừng giễu cợt tôi nữa."
Ai mà không biết Bùi thiếu gia là một phú nhị đại hàng thật giá thật, ngoại hình đẹp trai, có tiền có quyền, chỉ cần ngoắc ngoắc tay là sẽ có rất nhiều cô gái tình nguyện ngã vào vòng tay anh ta. Cho nên anh ta thật sẽ thiếu những cuộc hẹn hò với những cô gái xinh đẹp sao.
Thấy tôi không tin, Bùi Tranh cũng không quá để ý, chỉ thấp giọng lẩm bẩm:
“Tại sao lần nào tôi cũng không thể “bẫy” được em nhỉ.”
Rồi lấy từ trong túi ra hai tấm vé:
"Vậy thì đi câu cá đi, em có thể đi cùng tôi được không?”
Lỗ Tấn tiên sinh cho rằng, người Trung Quốc luôn thích thỏa hiệp. Nếu chủ trương mở cửa sổ thì người ta chắc chắn sẽ không cho phép, nhưng nếu chủ trương phá bỏ mái nhà thì họ sẽ sẵn sàng mở cửa sổ.
Bùi Tranh biết rõ điều này.
Vào cuối tuần, khi tôi đến nơi trên đôi giày cao gót bằng da cừu, Bùi Tranh đã trực tiếp đưa cho tôi một chiếc cần câu.
“Đây có phải là cái mà anh gọi là câu cá không?”
“Nếu không?” Anh ấy đứng dậy, cao hơn tôi cả cái đầu, nheo mắt nhìn tôi hồi lâu rồi thích thú “Ồ~” một tiếng:
“Trong lòng em lại nghĩ lệch lạc sang chuyện khác phải không?”
Tôi thừa nhận, tôi tưởng anh ấy nói chuyện câu cá là muốn tôi giúp theo đuổi những cô gái khác. Có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng anh ấy thực sự sẽ xây ao cá trong khu nghỉdưỡng.
Với cái nắng như thiêu đốt trên đầu và cơn gió mang theo hơi nóng ngột ngạt, tôi không tốn nhiều thời gian để tính đến chuyện rút lui:
"Nắng quá, tôi muốn..."
Trước khi từ "quay" trong "quay lại" được tôi nói ra, Bùi Tranh đã lấy từ trong túi ra một thỏi kem chống nắng và ném cho tôi:
"Em muốn cái gì?"
Tôi nuốt khan:
“Muốn pha trà cho thiếu gia.”
Anh cười và nhéo má tôi:
"Trần Bạch Dữu, em có biết hay không, tôi chính là rất thích cái dáng vẻ chân chó* này của em.”
(*) ý là xu nịnh, lấy lòng.
Tôi làm ra vẻ định cắn anh ta nhưng anh ta nhanh chóng né được.
Anh ấy vừa thu cần câu vừa bảo tôi ngồi xuống:
"Chờ tôi một chút, lát nữa anh đây sẽ mời em một bữa tiệc thịnh soạn.”
Tôi có chút nghi ngờ rằng anh ta đã thuê người treo cá dưới nước, nếu không buổi trưa anh ta sao có thể trở về với một xô đầy cá.
Cầm thùng cá, anh ta giễu cợt trước câu nói đùa của tôi:
“Sao em không nghi ngờ con cá quá ngu ngốc? Biết là không có mồi mà vẫn cắn câu.” - Nói đến đây, anh ta đột nhiên nhướng mày nhìn tôi, chỉ cần là người có con mắt tinh tường sẽ biết anh ta đang ám chỉ ai. Tôi nghẹn họng không phản bác được.
Suy cho cùng, sau tám năm làm thiểm cẩu, việc đó có chút ngoài tầm tay.
Đến nhà hàng, Bùi Tranh đưa cá cho người phục vụ. Khi tôi đi vào nhà vệ sinh, liên tục có nhiều người đến. Họ ngồi cạnh Bùi Tranh, lần lượt chào hỏi:
"Anh Tranh".
Một nam sinh tên Tần Thiên nhìn thấy tôi quay lại liền nói:
"Anh quả thực đã mang theo chị dâu tới à."
Tôi vô thức quay sang nhìn Bùi Tranh. Anh ta cũng tình cờ nhìn sang tôi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Anh ấy chỉ ra hiệu cho tôi bằng ánh mắt:
“Em không thể vong ân bội nghĩa vào lúc này.”
Lần trước vì để lừa Trì Nghiễn, tôi đã mau mồm mau miệng nói rằng anh ta là bạn trai tôi, vậy nên lần này tôi đành chỉ có thể âm thầm chịu thiệt thòi. Thấy tôi không nói gì, gương mặt anh ta lộ ra vẻ hài lòng, quay sang nhìn về phía Tần Thiên, duỗi chân đá một cước:
“Ăn nhiều như vậy mà vẫn chưa đủ để ngậm miệng lại à?”
Tần Thiên cũng kịp thời phản ứng lại, vội nói “Đủ, đủ, đủ rồi” trước khi quay đầu sang thúc giục những người khác cất thuốc lá đi:
“Dụi hết đi, nhanh, không thấy người yêu của anh Tranh đang tới sao?” Cậu ta cố tình hạ giọng nhưng mọi người đều vội vàng cất hết thuốc lá và lén nhìn về phía tôi.
Nhưng thật ngạc nhiên, bạn bè của Bùi Tranh lại rất hòa đồng. Ăn tối xong có người đề nghị làm vài trận game Vương Giả Vinh Diệu nên ai cũng mở phòng 5V5.
Tôi từ chối nói mình chơi không giỏi lắm, Tần Thiên bảo không việc gì: “Chị dâu cứ chơi tướng Yao*, treo trên đầu anh Tranh là được rồi.”
*Tướng Yao trong game Vương Giả Vinh Diệu, kỹ năng hỗ trợ leo trên đầu tướng khác.
Một nam sinh khác cũng hùa theo: “Đúng vậy chị dâu, ở chỗ chúng ta chỉ có chị mới có thể leo lên đầu Bùi Tranh.”
Mọi người cười lớn, trò chơi bắt đầu vào trận.
Tôi ngơ ngác hết một khoảng thời gian đó, bấm vào nút nào đây.
Tôi ngơ ngác hết một khoảng thời gian đó, bấm vào nút nào đây.
May mà Bùi Tranh chơi tốt tướng Hàn Tín, trong ba phút đầu của ván game đã dẫn theo tôi ăn được hai lần triple kills.
Sau đó bị một nhóm tiêu diệt, team địch trực tiếp chat:
“Không phải chứ, đó là cách cậu mang em gái của mình theo à.”
“Vương Giả có một phiên bản duy nhất, tôi không đùa đâu.”
Bùi Tranh giơ hai tay, không đồng ý: “Tôi không cầm đầu nữa.”
Tần Thiên quát lên: “Cậu không cầm đầu nữa mà để chị dâu cầm, cậu có biết bị Yao bậc A giết xấu hổ thế nào không?”
Đúng là xấu hổ thật đó.
Thế là ván sau, tôi và Bùi Tranh bị đuổi ra ngoài.
Tôi tình nguyện đi mua đồ uống cho mọi người, vừa đi đến căn tin thì điện thoại reo.
Nhìn xuống, chính là Trì Nghiễn.
Nếu là trước đây, khi chuông reo, tôi sẽ vội bắt máy, vui vẻ chia sẻ mọi điều vụn vặt mà tôi cho là thú vị với anh ấy. Nhưng lần này tôi chỉ bình tĩnh mặc kệ điện thoại reo hết hồi chuông này đến hồi chuông khác.
"Tống Tử Nhàn sắp trở lại, em biết không?"
Bùi Tranh không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau tôi và tựnhiên nhận lấy túi đồ uống từ tay tôi.
Tim tôi như lỡ một nhịp khi nghe cái tên đó.
Trì Nghiễn yêu Tống Tử Nhàn đến mức nào?
Trong những năm hot nhất của diễn đàn, cựu sinh viên Đại học A đã xây dựng hàng ngàn tầng lầu cho chuyện tình cảm của mình.
Được nhiều người biết đến nhất là bức ảnh Trì Nghiễn ngồi xổm bên đường khóc thảm hơn cả chó khi Tống Tử Nhàn ra nước ngoài.
Một người lý trí như vậy thực sự sẽ sụp đổ vì sự rời đi của ai đó.
Nhưng không ai để ý rằng ở phía rìa của bức ảnh đó vẫn còn có một tôi đang đau khổ đứng đó. Không biết bạn đã từng nghe lời bài hát này chưa:
“Rõ ràng là bộ phim của ba người, nhưng tôi chưa bao giờ có một cái tên.”
Nó mô tả chính xác mối quan hệ giữa ba chúng tôi. Đã từ lâu, ba chữ Tống Tử Nhàn giống như một cái gai trong lòng, mỗi lần nghĩ đến đều khiến tôi như bị thứ gì đó nghẹn lại trong họng, trái tim cũng như bị ai đó bóp nghẹt đến không thở nổi. Cho dù tôi có muốn buông bỏ Trì Nghiễn đi chăng nữa, thì cảm giác này vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Tôi cất điện thoại, đi ngang qua Bùi Tranh, bình tĩnh mở miệng:
“Cô ấy quay lại thì liên quan gì đến tôi.”
Bùi Tranh nheo mắt, bán tín bán nghi đuổi theo:
“Thật sự buông bỏ sao?”
Tôi nói khẽ nhỏ giọng “hừ” một tiếng. Nhưng Bùi Tranh vẫn nghe được, đáp:
"Con bé dối trá."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT