Thế thân của bạch nguyệt quang tôi không làm nữa

Chương 2


1 năm


Nửa giờ sau, Bùi Tranh đưa tôi đến dưới lầu và trơ tráo đòi tôi mời một bữa cơm.
 
"Trần Bạch Dữu, em hủy hoại sự trong sạch của tôi, tôi ăn của em một bát mì thì có chuyện gì sao?”

Tôi vội vàng lấy một quả trứng cút nhét vào miệng anh ta, bực dọc: 

“Anh đang nói linh tinh gì vậy?”

Làm sao tôi có thể hủy hoại sự trong trắng của anh ta? Tuy nhiên, đã quá muộn, những vị khách đang dùng bữa trong quán gần như cùng lúc quay lại nhìn chúng tôi chằm chằm. Thậm chí có bà cô đầu mì ăn liền còn giơ ngón tay cái lên, ánh mắt ngưỡng mộ như muốn nói: 

“Cô gái nhỏ này được đó”.

Quả thực, hẹn hò với người ở đẳng cấp như Bùi Tranh khiến tôi trông rất giống người có tiền.

Anh ta là bạn cùng phòng của Trì Nghiễn, đồng thời là ân nhân mà tôi quý mến suốt nhiều năm qua.

Vào năm thứ hai, tôi đến trường họ chơi, trước khi bước vào cửa tôi đã gặp phải một tên trộm. Lúc đó tôi không để ý chút nào, đột nhiên có người nhảy tới trước mặt tôi, điện thoại rơi khỏi túi, tôi mới biết là bị trộm.

Sau lưng tên trộm có một dấu chân lớn. Người nhìn thấy và cho tên trộm một cước vào lưng đó chính là Bùi Tranh. Anh ta trông nổi bật giữa đám đông, trên môi là nụ cười trông vô cùng lưu manh.

"Dữu Tử phải không? Trì Nghiễn đang bận, nhờ tôi tới đón em."

Sau này Tống Tử Nhàn ra nước ngoài, Trì Nghiễn bắt đầu lao đ/ầu vào con đường rượu chè bê tha, cả ngày say sỉn, chúng tôi với tư cách là bạn đồng hành, dần dần quen biết nhau qua những lần gặp gỡ dài hay ngắn.

“Phát ngốc cái gì đó? Đi thôi.”

Lúc tôi đang ngây người nhớ lại, Bùi Tranh đột nhiên đưa tay gõ nhẹ vào đầu tôi.

Anh ta thanh toán hóa đơn và ân cần đưa tôi lên lầu.

Nhưng gần đây có quá nhiều chuyện khiến tôi thực sự rất mệt mỏi, nên khi bước vào cửa tôi cũng không còn tâm tư mà bắt chuyện với anh ta. Chỉ dựa vào khung cửa, nhỏ giọng:

“Chuyện hôm nay cảm ơn anh, anh về cẩn thận.”

Thật ra tôi đã định mời anh ta đi ăn vào lần tới, nhưng anh ta đã tính toán:

"Trần Bạch Dữu tiểu thư, hiện tại em nợ tôi một ân tình, lại thêm một bát mì."

Tôi cau mày lại. Tuy rằng hôm nay sợ không lay động được Trì Nghiễn nên tạm thời gọi anh ta tới giúp, nhưng từ khi nào mà anh ta lại so đo từng tý một như vậy? Tôi nheo mắt: 

"Muốn bao nhiêu?”

Mẹ tôi nói chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền đều không thành vấn đề. Nhưng Bùi Tranh hiển nhiên không nghĩ như vậy, anh ta "chậc" một tiếng, hơi nhướng mày, tựa hồ không hài lòng:

"Nói vậy chẳng phải là ý nói tôi lòng dạ hẹp hòi rồi."

Tôi hơi muốn cười:

“Vậy tại ý anh là anh rộng lượng à?”

"Nói như vậy đi, lúc em nói tôi là bạn trai của em, Chu Mộ cũng nghe được. Với tính cách hung ác của hắn, có lẽ từ ngày mai trở đi sẽ không có mỹ nữ nào hẹn tôi đi chơi."

"Vậy nên……?" - Tôi cũng nhướng mày, lặng lẽ chờ anh ta bịa chuyện.

Anh ta nhìn tôi đầy ý tứ, cười nhẹ:

“Vì vậy, nếu tôi không xác nhận những tin đồn, chẳng phải tôi sẽ thiệt thòi sao?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play