Ba mẹ vẻ mặt như là hiểu rõ rồi.
"Thì ra là con đang giảm cân à."
"Cũng đúng, hồi ở tuổi của con mẹ cũng luôn thích giảm cân như này."
Tôi thấy “chị gái” ăn xong thịt mà vẫn còn như chưa đủ thèm, liếm liếm miệng.
"Con cũng đang giảm cân, chút thịt còn lại này hai người ăn đi."
“Bố mẹ” giống như hai con thú dữ, xông lên ăn ngấu nghiến.
Bọn họ thè chiếc lưỡi thon dài ra lập tức cuốn miếng thịt vào trong miệng.
Tôi nhìn thấy hàm răng sắc nhọn của bọn họ.
Trên mặt bàn ngay lập tức bị một đống máu thịt bay tứ tung.
Cực kì kinh tởm và đáng sợ.
Sắc mặt tôi trắng bệnh đi, không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng cũng may hai kẻ ăn thịt này bây giờ đang không chú ý đến tôi.
“Chị” nắm lấy tay của tôi.
"Đi thôi, đến phòng của chị nào."
Tôi thấp thỏm bất an đi theo chị vào phòng.
Cách bố trí căn phòng của giống hệt với căn phòng hiện thực trước khi chị tôi biến mất.
Tôi lo sợ bất an, liếc nhìn người “chị” trước mặt, không nghĩ tới chị ta đột nhiên mỉm cười với tôi, sau đó ánh mắt đỏ lên rồi rơi nước mắt.
"Dao Dao, thật sự đã rất lâu không gặp được em rồi!"
Trong lòng tôi kinh ngạc.
Lẽ nào chị ta thật sự là chị gái tôi?
Nhưng tôi không dám lơ là.
Biết đâu đây lại là một con quái vật đội lốt thì sao?
Muốn thử tôi?
Tôi mím môi không có nói chuyện.
"Được rồi mà, em không cần phải giả vờ đâu, chị biết em là con người."
Tôi kinh ngạc nhìn chị, chị bước tới gần rồi thì thầm vào tai tôi: "Chị cũng là con người, không phải quái vật đâu."
Lúc này tôi mới nhận ra, người trước mặt tôi đây chính là chị gái đã mất tích từ lâu của tôi.
Nước mắt tôi lập tức chảy ra, nghẹn ngào nói: "Chị, chị mất tích lâu như vậy , chẳng lẽ là ở nơi này sao?"
Chị gật đầu.
"Hai năm trước khi chị đi học về, tự nhiên mở cửa ra thì đã đến nơi này."
"Nơi này rốt cuộc là chỗ quái quỷ gì thế?" Tôi hỏi trong sợ hãi.
"Nơi này là thế giới của quái vật."
"Thật ra thì so với thế giới của loài người chúng ta cũng không có gì khác biệt to lớn cả, khác ở chỗ là bọn họ ăn thịt chúng ta mà thôi."
"Thịt người đối với bọn họ mà nói là món ăn hảo hạng nhất. Em có thể xem nơi này như mặt tối khác của tấm gương đi."
"Để sống sót ở nơi này thì tuyệt đối không thể để bọn họ phát hiện ra thân phận con người của chúng ta."
"Nếu không sẽ bị hành hạ tàn nhẫn đến khi chết đi, sau đó bị làm thịt."
"Em có biết cái người hàng xóm bên cạnh đã chết đi như thế nào hay không?"
Tôi run rẩy nói ra: "Bọn họ nói bị chặt ra thành nhiều mảnh."
Chị tôi nở nụ cười kỳ dị: "Cô ấy à, chết cũng không hề dễ dàng như vậy đâu……"
Chị tôi muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi, hít sâu một hơi liền nói: "Tiếng kêu thảm thiết của cô ấy vang vọng khắp mọi ngóc ngách, nơi đâu cũng nghe thấy, nhưng chị hiểu rất rõ, chị không thể đi cứu cô ấy được."
"Chúng ta quá yếu so với những con quái vật đó."
"Nếu muốn sống ở đây thì buộc phải tuân theo quy tắc nơi này."
"Thân phận của chúng ta ở đây vẫn là hai học sinh trung học mà thôi."
"Những con quái vật thích ăn thịt người, nhưng đó cũng không phải là thức ăn duy nhất của bọn chúng, thịt ở đây chỉ được vận chuyển tới từ thế giới của chúng ta mà thôi."
Tôi mở to hai mắt: "Ý chị là nói trong thế giới của chúng ta cũng có những con quái vật như thế này sao?"
Chị tôi gật đầu, chậm rãi nói: "Vào 9 giờ tối mỗi ngày, cánh cửa dẫn đến thế giới quái vật thông với thế giới chúng ta sẽ được mở ra. Thịt chính là từ nơi đó vận chuyển tới đây. Nhưng mà cho đến bây giờ chị vẫn không tìm thấy được vị trí của cánh cửa đó."
"Thịt ở chỗ này giá cả cao lắm, ba mẹ quái vật của chúng ta đều là nhân viên văn phòng bình thường mà thôi, số lượng thịt họ mua có hạn, vì vậy em không cần lo lắng về việc ăn loại thịt đó đâu."
Tôi chợt nhớ ra ban nãy chị tôi đã ăn phần thịt đó mà mặt không hề thay đổi gì cả.
“Chị tôi” mỉm cười.
"Dao Dao à, chị sẽ cố gắng để em không ăn thịt con người."
“Chị” liếm môi.
Đột nhiên liếc mắt nhìn tôi rồi lộ ra nụ cười cổ quái.
Tôi cảm thấy được, đôi mắt “chị” đang nhìn vào cổ tôi.
Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ực ực trong cổ họng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT