Bữa tối hôm nay là thịt

Chương 1


10 tháng


Buổi tự học hôm nay kết thúc, tôi quay về nhà như thường lệ.

Sau khi vào cửa, tôi thấy bố mẹ đang đưa lưng về phía mình, ngồi trên sofa xem TV.

Lúc này điện thoại của tôi bỗng đổ chuông.

Cuộc gọi hiện thị tên người gọi đến, là mẹ.

"Dao Dao, chừng nào con mới trở về thế?"

Lúc này tôi nghe thấy giọng của bố truyền đến.

"Con gái ngoan, cũng sắp 10 giờ rồi, nhanh nhanh trở về đi, ba hầm tổ yến làm đồ ăn nhẹ cho con."

Theo bản năng, tôi đưa mắt nhìn bố mẹ đang ngồi trong phòng khách.

Họ vẫn như cũ quay lưng về phía tôi, chuyên tâm xem TV.

Nhưng giọng nói của bố mẹ truyền từ điện thoại đến lại chân thực lạ thường.

"Con bây giờ đang ở trong nhà mà."

Tôi nhỏ giọng nói, lông tơ trên cơ thể đều muốn dựng đứng lên cả rồi.

Ở trong điện thoại, mẹ tôi cười rộ lên.

"Mẹ lại chẳng phải là đồ ngốc, con có ở nhà hay không chẳng lẽ mẹ lại không biết hay sao?"

"Con đang ở trong phòng khách thật mà." Tim tôi đập thình thịch, lặp lại một lần nữa.

Mắt tôi vẫn luôn chăm chú nhìn vào “bố mẹ” đang ngồi trên sofa.

Lưng của họ thẳng tắp, trông có chút cứng nhắc và không linh hoạt cho lắm.

"Dao Dao, con đừng đùa nữa! Mẹ và bố con đang ở ngay trong phòng khách đây này."

Điện thoại tôi ngay lập tức nhận được tin nhắn wechat từ mẹ.

Mẹ gửi cho tôi một tấm ảnh.

Trong hình, mẹ và bố tôi đều đang ngồi cắn hạt dưa trên bàn ăn.

Tôi lạnh sóng lưng, cứng đờ cả người.

Nếu như người trong ảnh này là bố mẹ tôi, vậy người đang ngồi trên sofa xem TV quay lưng lại với tôi kia là ai?

Đã vậy, cách bài trí ở đây gần như giống hệt nhà tôi, không khác chỗ nào.

Trên TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình đen trắng.

Nội dung của phim hoạt hình đó rất lạ.

Một con vật có cái đầu thỏ và cơ thể người đang chậm rãi nhảy múa.

Đột nhiên con thỏ trong TV ngừng chuyển động.

Nó dùng tay chỉ về chỗ tôi.

Lúc này, hai người ngồi trên sô pha đột nhiên chậm rãi quay đầu về phía tôi.

Tôi căng thẳng chết mất, sợ phải nhìn thấy hai gương mặt đáng sợ xa lạ.

Nhưng may mắn khi họ quay sang nhìn tôi thì vẫn là gương mặt bình thường của bố và mẹ.

Họ trông không khác gì so với bình thường, chỉ là sắc mặt có chút tái, nhợt nhạt.

'Bố' đứng dậy, cười với tôi: "Dao Dao về rồi đấy à, con đi học vất vả rồi, bố đã chuẩn bị đồ ăn cho con rồi đấy."

Ông ấy nắm lấy vai tôi.

Tôi cảm nhận được vị trí tay của ông ấy chạm xuống tê cóng như cắt da cắt thịt

Trên bàn ăn đặt một bát mì nóng hổi nghi ngút.

Nhưng kì lạ là màu của mì lại đỏ tươi như máu.

Có những miếng thịt trôi nổi trong tô mà tôi không nhìn rõ.

Cảm giác buồn nôn bất chợt cuồn cuộn dâng lên.

"Con không có cảm giác thèm ăn, không muốn ăn đâu."

Tôi kiểm nén nỗi sợ hãi nói.

“Mẹ” tiến đến gần, mở đôi mắt to nhìn chằm chằm vào tôi.

"Dao Dao, trước đây chẳng phải con luôn thích món mì do bố con làm sao, sao hôm nay lại nói không thèm ăn rồi?"

“Mẹ” đặt tay lên vai tôi, nghi ngờ hỏi.

Hai người này chắc chắn không phải là bố mẹ thật sự của tôi!

"Dao Dao, sắc mặt của con sao lại khó coi như vậy, con hôm nay bất thường quá đấy."

Tim tôi như ngừng đập, mồ hôi lạnh chảy dài từ trên trán xuống.

"Trán con chảy nhiều mồ hôi quá đó Dao Dao, trông con có vẻ rất hồi hộp nhỉ."

Khuôn mặt mẹ sát lại gần, chậm rãi hỏi.

Tôi mấp máy môi, không nói nên lời.

Lúc này “bố” đột nhiên lên tiếng: "Dạo gần đây chỗ chúng ta có một con người mới lẻn vào đấy."

Khi nói đến con người đó, tôi phát hiện sắc mặt của ba mẹ tôi thay đổi rồi.

Trên mặt bọn họ xuất hiện thần biểu cảm kì thèm muốn, khoé miệng nhếch lên một độ cong quỷ dị.

Ngay sau đó, tôi thấy “mẹ” mở miệng.

Thè lưỡi ra.

Lưỡi của bà ấy vừa mỏng vừa dài.

"Thịt của chúng ta mua bây giờ đều là thịt đông lạnh trên thị trường, đã lâu lắm rồi chưa được ăn miếng thịt tươi nào cả."

Khuôn mặt của “bố” quỷ dị, bí mật nói : "Con người lẻn vào đây đã giả vờ làm con gái của lão Mạnh hàng xóm sát cạnh chúng ta, kết quả không bao lâu thì bị lộ."

"Lão Mạnh liền đem cô ta chặt thành 8 khúc, mùi thơm còn bay đến tận phòng nhà chúng ta."

"Thật thèm quá đi mà."

“Bố” thở nhẹ một hơi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.

"Em nói xem, Dao Dao nhà chúng ta hôm nay không ăn thịt, có phải nó cũng là con người giả dạng đến đây hay không?"

Sóng lưng tôi không tự chủ được mà dựng thẳng lên .

Tôi nhận ra, thịt trong bát mì này rất có thể là…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play