"Vả lại loại thịt này cũng không khó ăn như em tưởng đâu, tài nấu ăn của ba quái vật thật ra cũng không tệ lắm."
Tôi sững sờ nhìn chị.
Hai năm không gặp, chị như trở nên xa lạ, trở thành người tôi không quen…
"Vậy chúng ta phải làm thế nào mới có thể trở lại thế giới thực đây chị?" Tôi tuyệt vọng nói.
"Chỉ có đi qua cánh cửa kia mới có thể trở lại thế giới hiện thực mà thôi."
"Dao Dao, em yên tâm đi, chị nhất định sẽ tìm thấy cánh cửa đó, đưa em rời khỏi chỗ này."
Bỗng nhiên chị ta cúi đầu nhìn thấy điện thoại của tôi, hốc mắt đỏ lên.
"Em đã liên lạc với ba mẹ trước đó rồi phải không?"
Tôi gật đầu, thế nhưng khi mở điện thoại ra thì phát hiện có thông báo ngoài vùng phủ sống.
Chị tôi cười khổ nói: "9 giờ 30 phút mỗi buổi tối, điện thoại chúng ta sẽ có thể khôi phục tín hiệu, đây là cơ hội duy nhất để chúng ta có thể liên lạc với hiện thực, nhưng mà thời gian rất ngắn, chỉ có 5 phút mà thôi."
"Chị, nếu đã có thể liên lạc được, vì sao hai năm qua chị không hề liên lạc với em?" Tôi cố kiềm nén nước mắt sắp rơi xuống, hỏi.
"Chị thật sự rất nhớ mọi người, nhưng chị không thể liên lạc được, ngay cả khi liên lạc được với mọi người, chị phải nói cái gì đây? Nói chị bị mắc kẹt ở thế giới quái vật rồi hay sao hả? Để cho mọi người đến cứu chị sao? Điều này là không thể nào đâu." Chị tôi cười khổ một tiếng.
"Chị thà để mọi người nghĩ rằng chị đã chết còn hơn."
"Có thế nào cho chị xem dáng vẻ hiện tại của bố mẹ không ? Chị thật sự rất nhớ…….bọn họ." Chị tôi nức nở, vừa khóc vừa nói.
Lúc này chị ấy lại trở về dáng vẻ của người chị gái mà tôi quen thuộc rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT