Tôi đổ mồ hôi lạnh cả người.

Vô thức lùi lại sau hai bước.

Ba mẹ nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

Tôi đoán chỉ cần tôi lộ ra chút xíu sơ hở nữa thôi thì bọn họ sẽ không một chút do dự nào mà nhào tới ăn thịt tôi mất.

Trái tim tôi đập nhanh đến nỗi cảm giác như nó đang chạm vào xương sườn vậy.

"Đúng thế, hôm nay Dao Dao nhìn rất kì lạ, rõ ràng lúc trước nhìn thấy thịt thì sẽ ăn như hổ đói vậy."

"Sắc mặt cũng không đúng lắm, giống như là đang sợ hãi chúng ta vậy."

“Mẹ” đang nhìn chằm chằm vào tôi.

"Dao Dao, sao con lại không ăn thịt chứ?"

"Chúng ta đâu có khi nào nhìn thấy thịt lại cảm thấy không ngon miệng đâu."

Tôi cười gượng gạo.

"Mẹ này, con chỉ đang đùa chút thôi mà."

"Con làm sao có thể không thích ăn thịt chứ?"

Tôi cứng đờ người, bước lại bàn ăn và ngồi xuống, ép buộc bản thân cầm lấy đôi đũa.

Tôi cứng đờ người, bước lại bàn ăn và ngồi xuống, ép buộc bản thân cầm lấy đôi đũa.

Tôi tự huyễn hoặc với bản thân, mặc kệ cơn buồn nôn ghê tởm ở trong bụng đang dâng lên mạnh mẽ.

Tôi nhất định phải ăn.

Nếu không thì bọn họ sẽ nhận ra được tôi thật sự là ai.

Tôi gắp một miếng thịt.

Nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ực ực của “bố mẹ” ở sau lưng.

「 Tôi nói này lão Bạch, nếu không phải ông mỗi tháng chỉ kiếm được có chút tiền ít ỏi thì làm sao chúng ta chỉ mua được có ít thịt như này thôi chứ。」”Mẹ” oán trách 

「 Kinh tế giờ đang suy thoái, tôi còn có thể làm gì được? Thật là nhớ những ngày tháng chúng ta có thể tàn sát con người một cách bừa bãi mà.」

Buồn nôn quá!

Buồn nôn quá!

Bàn tay đang cầm đũa của tôi bắt đầu run lên.

“Bố” tiến lại gần tôi hơn.

Tôi có thể thấy rõ sự thèm thuồng đến chảy cả nước miếng của ông ấy với miếng thịt trong tô, cả sự sự nghi ngờ đối với tôi.

Ông ấy nhìn tôi chăm chú.

Một cơn ớn lạnh từ dưới lòng bàn chân dâng lên.

"Dao Dao, sao lại không ăn nữa đi?"

Ngay khi tôi đang ép mình phải đưa miếng vào miệng và chuẩn bị nuốt nó—

Đột nhiên, cánh cửa một căn phòng phía sau tôi mở ra.

Tôi thấy người bước ra lại là chị gái đã mất tích nhiều năm của mình.

Tôi chưa kịp suy nghĩ gì thì “chị” đã với tay chộp lấy đôi đũa của tôi đi.

"Bố à, em gái gần đây đang giảm cân đó, đừng có ép em ấy ăn thịt nữa."

"Đồ tốt như này đương nhiên là phải cho con ăn rồi."

Tôi thấy “chị” bỏ miếng thịt vào miệng ăn mà mặt không thay đổi gì cả.

Chẳng lẽ người “chị” này của tôi cũng là quái vật sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play