Cả điện chìm vào tĩnh lặng.

Ai cũng không nghĩ đến, hiện giờ Tạ Ngọc đang bị ta quấn lấy loạn hết y phục, không còn giữ được uy nghiêm của bấc đế vương.

Cốp.

Là tiếng ai đó va vào bàn tiệc.

Kỷ Thừa lảo đảo tiến về phía trước, “Bệ hạ, nữ tử này là ai……”

Ta sợ hãi đến đổ mồ hôi, cúi đầu chôn chặt trong ngực Tạ Ngọc.

Hơi thở dồn dập phả vào gáy Tạ Ngọc.

Đột nhiên, cây trâm trên đỉnh đầu tuột ra, tóc đen xoã xuống.

Tạ Ngọc giư chặt gáy ta, che giấu ta ở trong lồng ngực.

“Kỷ tướng quân, quá phận rồi.”

Kỷ Thừa không chịu bỏ qua.

“Xin hỏi bệ hạ, nữ tử này tuổi tác bao nhiêu? Là muội tử nào trong gia đình thần ạ?”

Tạ Ngọc nghe vậy, tâm tình rất tốt.

“Sao, Kỷ tướng quân tưởng muốn trẫm làm mai cho sao? Dù sao huynh trưởng cũng như cha, hôm nay, trẫm ban hỉ sự này cho khanh.”

Kỷ Thừa mắc nghẹn, “Thần sợ người này lòng dạ khó lường, mượn danh nhà thần, mưu hại bệ hạ.”

“Mong bệ hạ khai ân, cho thần nhìn bộ dạng của nàng một chút.”

Các lão thần sôi nổi phụ họa, “Kỷ tướng quân nói cũng có lý, bệ hạ, vẫn nên đề phòng thì tốt hơn.”

Ta bắt đầu hoảng loạn.

Tạ Ngọc tâm tình không rõ, hắn vốn dĩ chỉ trêu chọc ta để tìm kiếm sự vui vẻ.

Nếu chơi chán rồi, cứ để bọn họ xem đi……

Tạ Ngọc cúi đầu, thì thần hỏi ta: “Nàng nghe thấy không, bọn họ muốn ta giao nàng ra đó, nàng nàng muốn trẫm làm thế không?”

“Đừng mà……”

“Đừng?” Tạ Ngọc dù thế nào cũng vẫn ung dung mà nói, “Nếu không muốn, nàng nói vài lời hay ho đi, trẫm nghe thấy vui vẻ, sẽ làm theo ý nàng.”

“Lời hay ho?”

Tạ Ngọc cười tủm tỉm mà nói: “Nàng cầu xin trẫm.”

Ta nhỏ giọng nói: “Cầu xin bệ hạ.”

“Qua loa thế thôi sao?” Hắn chà xát đầu ngón tay ta, thấp giọng nói, “Không thể vì cái mạng mà nói vài câu dễ nghe sao?”

Ta biết hắn muốn nghe cái gì, nhưng mà tình cấp bách, ta chẳng thế nghxi được nhiều.

Tạ Ngọc cười nhạt, ngẩng đầu, “Hôm nay không tiện, đều lui đi.”

Vài vị lão thần quyết tâm, quỳ ở trước mặt Tạ Ngọc can ngăn: “Bệ hạ, phải là hôm nay thì chư vị lão thần mới yên tâm được.”

Kỷ Thừa che ở đằng trước, thề không nhượng bộ.

Tạ Ngọc cười lạnh một tiếng, đột nhiên thả nhẹ tay đang ôm eo ta.

Người ta run lên, theo quán tính ôm hắn càng chặt, phát ra tiếng thở dốc dồn dập.

Mọi người đang ầm ĩ lập tức im bặt.

“Nghe thấy chưa?”

Tạ Ngọc nhấc mí mắt lên, nhàn nhạt nhìn qua một lượt, “Hay là các ngươi cùng trẫm động phòng xem trẫm gấp đến mức độ nào.”

Các đại thần phần lớn qua tuổi năm mươi, bị trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng, lẩm bẩm: “Đồi bại……”

Đời này của bọn họ sợ là chưa gặp phải ai vô liêm sỉ như Tạ Ngọc.

“Ta đã phụ lòng tiên đế……”

Thậm chí còn có người bắt đầu khóc lóc.

Tạ Ngọc hờ hững, ôm ta, công khai xuyên qua đám người rời đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play