Chờ đến chỗ không người, Tạ Ngọc mới dừng lại, “Được rồi, còn trốn đến khi nào nữa?”
Ta trượt từ trên người hắn xuống.
Đứng còn chữa vững đã quay đầu lảo đảo bỏ chạy.
“Vân Thường!”
Tạ Ngọc hét lớn một tiếng, đi nhanh vài bước, đã tún được cánh tay kéo ta trở lại.
“Nàng chạy đi đâu?”
Ta say choáng váng, sợ tới mức nói lắp ba lắp bắp “Ta sẽ bị cho vào lồng heo dìm……”
Tạ Ngọc phì cười, “Dìm nàng làm cái gì?”
Nước mắt đầm đìa, ta sụt xịt, giống như oan hồn nữ quỷ.
“Ta không sạch sẽ…… Ta có gian phu.”
Tạ Ngọc sắc mặt trầm xuống, “Nàng chê trẫm bẩn?”
Hắn nhấc bổng ta lên, nhéo má ta, hung tợn nói: “Mở to mắt ra mà xem, nàng nói ai là gian phu?”
Ta bị rượu khống chế càng khóc thảm hơn, “Ông ơi a, tha mạng cho con……”
Tạ Ngọc chẳng những không an ủi ta, mà còn cười rất khiêu khích, nham hiểm nói: “Thế phải làm sao bây giờ, hay trẫm cùng nàng xuống địa phủ làm một đôi uyên ương quỷ được không?”
Lời này vừa nói ra, thái giám và cung nữ xung quanh xôn xao đồng loạt quỳ xuống.
“Bệ hạ là thiên tử, những lời này tuyệt đối không thể nói được đâu ạ.”
Tạ Ngọc mặc kệ bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt ta.
Thấy ta do dự, hắn khom lưng tới gần, nhẹ giọng nói:
“Nghĩ cho kỹ, trẫm ở ngay đây, nàng vươn tay là có thể chạm tới, so với lang quân phụ bạc của nàng, tốt hơn trăm ngàn lần.”
Nhớ tới đêm đêm xuân đó, lòng ta xao xuyến.
Chỉ là thoáng qua, ta lắc lắc đầu, sửa lại ya định.
“Không được, ta muốn hoà ly với Kỷ Thừa trước.”
“Thế nào cũng phải hòa li trước sao?”
“Được."
“Chậc.” Tạ Ngọc sắc mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, “Quy củ thật là lằng nhằng.”
Hắn vung bàn tay lên, “Mang lên đây.”
Đại thái giám vội vàng bưng tới giấy và bút mực hầu hạ.