“Ngoan nào, phu quân của nàng đang ở ngoài cửa. Chẳng lẽ, nàng muốn trẫm gọi hắn vào sao?”

Hương thơm bay khắp cung điện mạ vàng, giày thêu quần áo vương vãi đầy đất.

“Đừng……”

Ta thật cẩn thận mà cầu xin.

Nhưng đổi lại được một tiếng cười nhạo của hắn: “Nàng đoán xem hắn muốn tới đây làm gì?”

Ta không nói gì.

Bên ngoài chính là phu quân của ta, Kỷ Thừa.

Hắn là nhất định là vì muốn mượn một ngự y cho công chúa.

Công chúa hiện tại đã có thai ba tháng, cứ vài bữa, hắn phải tới thỉnh ngự y bắt mạch một lần.

Bên ngoài bình phong, đột nhiên truyền đến giọng của Kỷ Thừa: “Hoàng Thượng, thần…… thần còn có một yêu cầu quá đáng.”

Tạ Ngọc dừng động tác, nhưng cũng không buông ta ra, lạnh lùng nói: “Nói.”

“Công chúa đang trong thời kỳ mang thai nhạy cảm, chịu không nổi kích thích, thần khẩn cầu bệ hạ hạ chỉ, cho nàng một danh phận.”

Tạ Ngọc hơi nhướng mày, cười như không cười nhìn chằm chằm ta, “Kỷ tướng quân, phu nhân cùng khanh phu thê mấy năm, ngươi thật sự buông bỏ sao?

Kỷ Thừa lạnh nhạt, “Thần cùng Vân Nương đã không còn tình cảm, cho nàng làm thiếp, cũng coi như trọn vẹn với nàng ấy, ming bệ hạ thành toàn.”

Cả người ta đông cứng lại, nhìn chằm chằm bóng người ngoài bình phong, không thể tin nổi.

Hắn rõ ràng đã nói, hắn cùng công chúa không có tình cảm, chỉ là diễn trò.

Tạ Ngọc cười rộ lên, gỡ bàn tay đang ra dấu van xin của ra ra, thấp giọng nói: “Nghe thấy không, hắn muốn nàng làm thiếp.”

“…… Chằng bằng nàng qua đây với trẫm, nàng muốn cái gì, trẫm sẽ cho nàng cái đó.”

“Nếu bị phát hiện họ sẽ dìm sông……”

Tạ Ngọc cười ra tiếng, “Xem nàng mệt mỏi đến mê sảng mẩ rồi, trẫm ở đây, ai dám đưa nàng đi?”

Từ trước đến nay luôn an phận, yên lặng ôm chặt cổ Tạ Ngọc.

Hắn hiểu ý tứ của ta, lạnh lùng bật cười, nói với phu quân ta ngoài cửa: “Chuẩn.”

Trâm cài tóc bằng vàng trên thái dương phát ra tiếng gõ tinh tinh.

Ta khóc ở đấy nửa giờ liền.

Tạ Ngọc nhẹ nhàng dỗ, “Hắn có mắt không tròng, chúng ta không cần hắn nữa.”

“Bệ hạ có thể cho ta làm Hoàng hậu sao?”

Hỏi hắn câu này, vốn dĩ chỉ muốn buộc hắn cắt đứt tâm tư với ta.

Ai ngờ Tạ Ngọc cười nhạo một tiếng, “Có gì khó. Nàng muốn ta lập tức ra chiếu chỉ.”

Từ trước đã có lời đồn đãi nói Tạ Ngọc là người điên, giết mẹ giết cha, không chuyện ác nào không làm.

Trung cung vô chủ, không ai dám gả nữ nhi nhà mình cho hắn.

Ta không ngờ rằng, hắn có thể điên thành như vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play