Khanh khanh ta ta

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Tạ Ngọc ôm lấy ta, ghé vào bên tai, nhẹ giọng nói: “Muốn ăn cái gì, trẫm lấy cho nàng.”

Những lời này làm phía đối diện đột nhiên im bặt.

Kỷ Thừa vội vàng đứng dậy, “Thần tham kiến bệ hạ.”

“Ừ, miễn lễ.”

Tạ Ngọc ngữ khí lãnh đạm, “Hôm nay tiệc gia đình thôi, các vị ái khanh tự nhiên.”

Dứt lời, cũng không kiêng dè mà dặn dò ta: “Cá kia nhiều xương, chờ trẫm nhặt cho nàng.”

Dứt lời, bốn phía rơi vào yên tĩnh.

Có mấy lão thần kích động đứng lên, “Xin hỏi bệ hạ, trong trướng là nữ nhi nhà ai?”

Tạ Ngọc cười khẽ, “Nàng ấy có quan hệ với Kỷ tướng quân, còn rất sâu xa.”

Kỷ gia dòng họ hai bên cũng nhiều, chỉ sợ ngay cả Kỷ Thừa cũng nhớ không rõ mình có bao nhiêu tỷ muội.

“Thì ra là em họ của Kỷ tướng quân.”

Một đám lão thần dùng hết khả năng khuyên Tạ Ngọc lập Hậu.

Tạ Ngọc không để ý đến chuyện bên ngoài, rũ mắt, thật sự kiên nhẫn gỡ xương cho ta.

Tay nhặt tay giữ, cuối cùng ở đĩa chủ còn nguyên thịt cá.

Trong lòng ta sợ hãi, bất tri bất giác uống hết ly rượu trâi cây trước mặt, một ly rồi hai ly...

Đến khi trong người cảm thấy lâng lâng mới nhận ra thì đã muộn.

Tạ Ngọc ôm lấy cơ thể lung lay sắp đổ của ta, hận sắt không thành thép, “Nàng tin tưởng trẫm thế sao, không sợ trẫm mặc kệ sao?”

Người ta không còn sức lực, mềm mại dựa vào trong ngực hắn, mũi chua xót, nước mắt rơi xuống.

Bên ngoài bình phong, Tác Ninh Hề bắt đầu dở chứng, muốn Kỷ Thừa gỡ cá cho cô ta.

Kỷ Thừa lúc trước gỡ cá không sạch lắm, lần này thế mà lại nhặt rất sạch.

Tạ Ngọc rũ mắt, nhìn đôi mắt ướt đẫm của ta, đột nhiên giữ cổ ta, cúi đầu cắn một cái.

Hấn cắn hơi mạnh.

Ta giật mình, đột nhiên kêu thành tiếng.

Tiếng thì thầm đột nhiên im bặt.

“Bệ hạ, nàng ấy…… Mới rồi, vừa rồi……”

Tạ Ngọc lạnh nhạt cười nói: “Không có gì, nàng tuổi còn nhỏ, chịu không nổi giày vò.”

Kỷ Thừa giường như có chút dao động, trầm mặc một lát, quay trở lại chỗ ngồi.

Ta sợ tới mức đem chôn chặt đầu vào ngực Tạ Ngọc, sợ bình phong đột nhiên đổ xuống, lộ ra khuôn mặt của ta.

Tạ Ngọc cười nhẹ ra tiếng, “Trẫm về trước, các khanh ở lại cứ tự nhiên.”

Hắn ôm ta đứng dậy, xoay người dùng sức, bình phong đột phát ra tiếng kẹt kẹt nguy hiểm.

Kỷ Thừa đứng dậy, chạy về hướng này.

Ta hốt hoảng, vội vàng vùi đầu vào ngực Tạ Ngọc.

Vài giây sau, bình phong đổ sập xuống.

Bụi mù tan đi, Tạ Ngọc ôm ta, lộ ra trước mặt người khác.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp