Ngày lễ Thất Tịch, Kỷ Thừa đưa Tác Ninh Hề đi tham gia cung yến.
Ta ngồi ở ngoài hiên ngắm nhìn bầu trời đầy sao, đột nhiên có người dừng ở bên cạnh người.
Mùi Long Tiên Hương theo gió nhẹ từ từ khiến lòng ta nhộn nhạo.
“Ngẩng đầu lên, sao Chức Nữ ở ngay sau.”
Giọng nói kia rất có đặc biệt, thanh nhuận lại uy nghiêm.
Không cần quay đầu lại, ta cũng biết là ai.
Ta không nhìn theo hướng hắn nói, ngược lại cúi đầu, rầu rĩ không vui.
Tâm tình không tốt, qua một hồi lâu, ta quay đầu nhìn Tạ Ngọc hỏi, “Bệ hạ có thể đưa ta vào cung không?”
“Làm gì?”
“Đi gặp Kỷ Thừa.”
Ta suy nghĩ cẩn thận, ta và Kỷ Thừa đi đến hôm nay, đã duyên hết nợ.
Vào đó có nhiều người chứng kiến, tối nay hoà ly là thích hợp nhất.
Tạ Ngọc vuốt ve ngón tay, nhìn chằm chằm ta thật lâu, đột nhiên nâng môi cười, “Được thôi”
Cứ như vậy, ta ngồi cùng xe ngựa với hắn vào cung.
Trước đây ta có vào cung vài lần, vẫn nhớ đường vào cung đi như thế nào.
Tạ Ngọc để ta ngồi ở trong xe ngựa, quẹo vào một cái hẻm nhỏ xa lạ.
“Bệ hạ, lối này ——”
Đột nhiên nâng cằm ta lên, Tạ Ngọc cười lạnh, “Nàng cho rằng trẫm sẽ đưa nàng đi gặp Kỷ Thừa để vợ chồng hai ngươi ân ân ái ái sao?”
“Nàng đã quên khi nàng ngủ với trẫm, nói như thế nào?”
Lòng ta run lên, gương mặt nóng đỏ, xấu hổ tột cùng.
Ngày ta bắt gặp Kỷ Thừa cùng Tác Ninh Hề hoan ái, ta bị trúng dược hợp hoan tán.
Thần chí không rõ, ta nhận nhầm một người thành Kỷ Thừa rồi túm lấy hắn.
Người đó là Tạ Ngọc.
Đoạn đối thoại lúc đó ta còn nhớ rõ.
“Phu nhân, ngươi nhận nhầm người rồi.”
“Ngươi, ngươi không cần nói gì hết……”
“Nếu lúc tỉnh lại phu nhân không chịu trách nhệm thì sao?”
“Ai không chịu trách nhiệm? Không cần nói đạo lý với ta”
Lúc này, Tạ Ngọc dùng đôi mắt màu hổ phách ung dung nhìn chằm chằm ta.
“Nàng coi trẫm là thế thân, chơi xong không cần nữa, cái này gọi là bạc tình bạc nghĩa.”
Ta bị ép ở góc, cảm nhận được hơi thở mát lạnh của hắn vay quanh, tay bất lực mà đẩy bờ vai của hắn, “Từ từ, có người……”
“Ta muốn chính là có người.”
4
Tạ Ngọc lập một bức bình phong ở giữ yến hội.
Bên trong nhìn ra, ta có thể thấy vài bóng người quen thuộc.
Hắn cứ như vậy công khai đưa ta tới cung yến.
Ta căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, vừa định nói, Tạ Ngọc đã ra hiệu im lặng.
“Hắn nghe được đấy.”
Lúc này ta mới phát hiện, ngay phía dưới bên phải, Kỷ Thừa và Tác Ninh Hề.
Tiếng thở dốc của Kỷ Thừa truyền đến cách một tấm bình phong ta còn nghe được.
“Đừng làm loạn.” Hắn thấp giọng mắng một tiếng, âm cuối hơi khô khan.
Tác Ninh Hề làm nũng nói: “Không đâu, thiếp còn chưa có ăn no.”
“Không hợp quy củ.”
Tuy là quở trách, nhưng cũng tràn ngập dung túng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT