Cuối xuân, ngoài cửa sổ đã xuất hiện vài khóm hải đường.
Ta ngất xỉu trong lòng Tạ Ngọc, tỉnh lại đã về tới phủ tướng quân.
Công chúa Tác Ninh Hề cố ý tới gặp ta.
Nàng lớn lên không giống với người Trung Nguyên, ngũ quan tinh xảo, kinh diễm.
Vô cùng xinh đẹp.
“Nghe nói tướng quân năm đó vì cưới được ngươi, phí không ít tâm tư.”
Ta nắm chén trà, trầm mặc không nói.
Đúng thế.
Năm đó Kỷ Thừa vì muốn cưới ta, quỳ gối trên nền tuyết, bị phụ thân hắn đánh cho mình đầy thương tích.
Đêm khuya, ôm chặt ta, nói cả đời không bỏ rơi ta.
Tác Ninh Hề sờ sờ bụng, cười nói, “Nhưng bây giờ, ta và tướng quân...đến con cũng có rồi.”
“Tướng quân khi đó tuổi còn trẻ, không hiểu được bản thân mình thích cái gì.”
“Giống như ta lúc trước, ở trên chiến trường nhìn thấy chàng ấy, chàng ấy còn muốn giết ta đấy.”
Tác Ninh Hề nói nói cười cười, “Tương ái tương sát, cuối cùng vẫn là quấn lấy nhau không rời đó thôi?”
Lòng ta giống bị như bị ngàn kim đâm.
Từng đợt từng đợt khiến ta đau đớn.
Ngày đó, khi Kỷ Thừa đưa Tác Ninh Hề về, từng phẫn nộ thề rằng: “Nếu không phải vì hai nước giao hảo, ta nhất định phải tự tay đâm chết tiện nhân!”
Sau đó, ta bắt gặp hắn và Tác Ninh Hề mập mờ với nhau.
“Ngươi giở trò đê tiện, còn khóc lóc cái gì?”
Kỷ Thừa cười khẽ, giọng điệu khiêu khích, không hề có cảm giác chán ghét.
Tác Ninh Hề khóc lóc làm nũng: “Tướng quân không thích thì cứ giết ta là xong hết mọi chuyện.”
“Ta thực sự không nỡ……”
Kỷ Thừa than nhẹ một tiếng, đẩy công chúa ẩn hiện dưới biển hoa.
Lúc đó ta mới biết được, Kỷ Thừa thích công chúa.
Tác Ninh Hề rời đi trước, đứng ở cạnh cửa, diễu võ dương oai nói:
“Ta cùng tướng quân liên hôn, là mục đích chung. Hy vọng ngươi có thể suy nghĩ thấu đáo vì đại cuộc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT