Để ngăn Thẩm Quân Trác tỉnh dậy sớm quá sẽ trả thù tôi, tôi đành phải nhét cho anh vài viên thuốc ngủ để kéo dài sự bất tỉnh này.

Sáng hôm sau, tôi cuốn gói hành lý lên đường. Hôm nay chính là ngày bạch quyệt quang của Thẩm tổng sẽ từ nước ngoài về nước.

Trong nguyên tác, Giản Oánh sau khi tham gia một bộ phim truyền hình nhỏ đã nhận thấy kỹ năng diễn xuất của mình nát bét nên đã ra nước ngoài dùi mài kinh sử. Trở về nước, với tài năng diễn xuất cùng gia cảnh giàu có không có gì ngoài tiền của mình, cô ấy đã nghiễm nhiên bạo hồng trong vòng giải trí và trở thành nữ diễn viên mới có độ thảo luận cao nhất.

Tôi – một người nhạy bén với tiền bạc, lập tức nghĩ ra đối sách, ôm đùi Giản Oánh, trở thành trạm tỷ của cô ấy!

Có rất ít người hâm mộ đến sân bay đón cô ấy, tôi đã lên kế hoạch từ trước, ngay khi Giản Oánh bước ra, tôi sẽ căn góc “tách tách” được vài bức ảnh.

Ai ngờ, khi tôi thực sự nhìn thấy Giản Oánh, tôi lập tức chếc sững người, quên hết kế hoạch ABC gì đó, đứng yên nhìn chằm chằm cô ấy.

Chúa tôi! Góc nghiêng xinh đẹp này, xương quai xanh này, tỷ lệ người hoàn hảo này!!!! Cô gái, cô quá xứng đáng là bạch nguyệt quang!!!

Khi tôi kịp định thần lại, Giản Oánh đã được một nhóm vệ sĩ bao bọc chuẩn bị rời khỏi tầm mắt của tôi.

Dưới cơn tuyệt vọng, đầu tôi chợt nảy ra ý tưởng mới. Tôi chạy đến chỗ cô ấy thu hút sự chú ý, vừa chạy vừa hét toáng lên:

“Khi tôi còn nhỏ, tôi luôn phải mặc quần áo rách rưới. Mẹ đăng ký cho tôi vào một lớp học may, khi giáo viên đứng lớp may hỏi chúng tôi rằng ai luôn là người phải mặc quần áo rách rưới, tôi là người đầu tiên đứng lên nói, quần áo rách rưới là của tôi, quần áo cũ cũng là của tôi!”

Đúng như dự đoán, Giản Oánh dừng lại, quay đầu nhìn về phía tôi.

Cuối cùng tôi cũng kịp chạy đến trước mắt cô ấy, đúng lúc tôi chuẩn bị nghiễn răng tiến gần phía cô ấy hơn để xin chữ ký thì Giản Oáng nhìn tôi với vẻ mặt như bị sét đánh.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của cô ấy, tay đang cằm sẵn giấy bút chờ được kí tên của tôi run lẩy bẩy, dằn lòng phải bình tĩnh nhẹ nhàng nói: “Mặc dù em là fan của chị thật nhưng mà em không ủng hộ mối quan hệ ngoài luồng giữa fan với idol đâu ạ.”

“Ồ!” Giản Oánh hứng thú nhìn tôi như kiểu “Cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đấy.”

Nghe thấy giọng nói của cô ấy, đến lượt tôi ngơ ngác nhìn cô ấy như bị sét đánh!

Giọng nói quen thuộc này…….

Không phải là giọng nói của phú bà hôm trước đã vung tiền như rác để tôi nói theo yêu cầu sao???? 

Ai giải thích cho tôi cái sự trùng hợp này được không???

Tôi hắng giọng, cẩn thận đổi giọng kiểm tra thử:

“ Hôm nay đột nhiên tôi phát hiện ra tóc mình màu vàng, hóa ra là vì tôi thiếu vitamin A~~”

Giản Oánh cười khúc khich, tinh nghịch nói: “ May mà không thiếu cô, vitamin E của tôi”
“Chị, thì ra chị chính là “Ngọc Lưu Ly • Tử Điệp Lam Anh…..”

Tôi mừng phát khóc, vừa định phun ra tên của Giản Oánh trên mạng thì cô ấy đã nhanh chóng bịt miệng tôi lại.

“Nào nào, đừng nói tên trên mạng của tôi ở chốn đông người như vậy.”

Cô ấy thì thầm của vào tai tôi, khoảng cách giữa chúng tôi được kéo gần lại khiến hơi thở nóng hổi của cô ấy phả vào tai tôi bất giác tôi đỏ bừng mặt. Nhìn từ đằng xa, tôi giống như lọt thỏm trong vòng tay của Giản Oánh.

Đúng lúc này, một giọng nói âm trì địa ngục đột ngột vang lên:

“Hai người đang làm cái trò gì vậy?”

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt khó tin của Thẩm Quân Trác, mặt anh ta tái mét, tức giận đùng đùng gào lên với tôi:

“Bạch Thi Kiều, cô muốn trả thù tôi thì tới tìm tôi, mắc mớ gì mà đi dụ dỗ Giản Oánh hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play