Gió đêm lạnh buốt, tôi vẫn đang cưỡi trên con chiến mã thân yêu của mình lao phăng phăng trên đường.
Sau khi tới được quán bar theo yêu cầu, tôi mang một túi đồ ăn lớn gửi ở quầy lễ tân. Tôi yêu cái quán bar này chếc mất, mọi người trong quán đặt rất nhiều đồ ăn giao tới đây.
Trong khi đang sướng rơn lẩm nhẩm tiền hoa hồng, tôi nhanh chóng lên tầng trên, vừa đi vừa cởi bộ quần áo giao hàng màu vàng chóe, để lộ ra chiếc váy trắng hai dây công chúa bên trong, bày ra một bộ dạng hết sức bạch liên hoa.
Đẩy cửa phòng bao không thể nào quen hơn ra, tôi hướng thẳng mắt tới người đàn ông đang ngồi ở góc xa nhất, rụt rè lên tiếng:
“Quân Trác, em mang thuốc giải rượu tới cho anh.”
Phòng bao đang ồn ào sau khi tôi nói xong lập tức im bặt, mọi người quay ra nhìn tôi đầy xoi xét. Một người bạn của Quân Trác lên tiếng:
“Quân Trác, không ngờ khả năng uống rượu của cậu lại kém như vậy, mới uống có mấy ly mà đã cần đến thuốc giải rượu rồi hả?”
Mọi người cười ầm lên.
Thẩm Quân Trác mặt đen như đáy nồi, nhìn tôi bằng vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, chán ghét nói: “ Bạch Thi Kiều, tôi nói với cô bao nhiêu lần rồi? Cô chỉ là thế thân thôi, mà thế thân thì nhất định phải biết rõ địa vị của thế thân, đừng có lúc nào cũng tìm cớ lảng vảng trước mặt tôi!”
Nghe vậy, tôi bụm tay che mặt, lén lút lấy trong túi áo ra một lọ thuốc nhỏ mắt, nhanh như chóp nhỏ vài giọt vào khóe mắt nhân lúc không ai để ý.
Nhỏ xong, mạnh dạn ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ bừng rưng rưng: “ Anh Quân Trác, bác sĩ nói anh không nên uống nhiều rượu……”
Móa nó, thuốc nhỏ mắt này tôi mới mua mà sao tự nhiên nay cay mắt muốn khóc thật vậy huhu!
Thẩm Quân Trác mở chiếc ví đen bên cạnh lấy ra một xấp tiền siêu dày ném thẳng về phía tôi, cười nửa miệng: “ Nói nhiều như vậy, không phải cô chỉ muốn tiền thôi sao?”
Tôi vội che miệng không để mọi người thấy nụ cười toe toét của mình, cố gắng nặn ra nước mắt: “ Không phải, em không muốn tiền…..”
Anh ta bắt chéo đôi chân dài, tiếp tục lôi từ trong ví ra một tẩm thẻ đen, ném vào người tôi, xua xua tay: “ Đống tiền kia không đủ, vậy thẻ đen này đã đủ chưa? Bạch Thi Kiều, cô mau cút ra ngoài cho tôi!”
Tôi đưa mắt nhìn theo tấm thẻ đen, nhạy cảm liếc khóe mắt nhìn vị trí mà cái thẻ rơi xuống. Ha hả! Mấy người làm sao mà ngờ được tôi đã túm được chiếc thẻ đen chứ hahaa.
“Nếu anh đã không muốn nhìn thấy em, vậy thì em sẽ rời đi.”
Trước ánh mắt xem trò vui của mấy người trong phòng bao, tôi mãn nguyện ra về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT