Tôi sửng sốt, cái não đáng thương của tôi, vài giây sau khi hiểu được tình cảnh máu chóa của bản thân, tôi lập tức đẩy Giản Oánh ra, ra vẻ tức giận chỉ vào cô ấy, bắt đầu đáng thương khóc lóc:

“Đây có phải là cô gái trong bức ảnh anh giấu trong ví hay không? Vậy thì tôi, anh coi tôi là gì, anh nói đi, anh mau trả lời tôi?” 

Nhìn thấy kĩ năng diễn xuất xứng đáng nhận cúp ảnh hậu của tôi, Thẩm Quân Trác sửng sốt, sắc mặt liền thay đổi, trầm giọng cảnh cáo:

“Bạch Thi Kiều, cô nên nhớ rõ thân phận của mình, cô đối với tôi chỉ là người thay thế của cô ấy mà thôi.”

Sau đó, Thẩm Quân Trác lật mặt như lật bánh tráng, dịu dàng quay sang nhìn Giản Oánh:

“Oánh Oánh, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp, Thẩm Quân Trác.”

Giản Oánh liếc nhìn tôi một cái rồi mới miễn cưỡng đưa tay ra bắt tay với Thẩm Quân Trác.

Thời điểm cẩu huyết của kịch bản ngược đãi nữ chính lại đến, Thẩm Quân Trác không biết nghĩ cái chóa gì đột nhiên lại lôi tôi sang một bên, ra vẻ trịch thượng vênh mặt lên nói:

“Bạch Thi Kiều, cô cùng tôi và Giản Oánh đi mua sắm. Cô ấy chỉ cần mua một món đồ, tôi lập tức cho cô 1 vạn tệ.”

“Hít.” Thằng cha này bị ngu thật hay ngu đùa vậy?

Khóe miệng tôi nhêch lên, đang định từ chối vì đi cùng hai con người này chắc chắn không được cái gì tốt, tôi xin từ chối khoản tiền này huhu thì Thẩm Quân Trác lại khinh thường hếch mặt lên: “ Sao vậy, chê 1 vạn không đủ? Vậy 10 vạn tệ thì sao, cô đã hài lòng chưa?”

Tôi lập tức nuốt chửng lời từ chối, đồng cảm liếc nhìn Thẩm Quân Trác. Cơ hội đổi đời của bà đây đến rồi, có ngu đâu mà từ chối?

Vừa đến trung tâm mua sắm, tôi lập tức chuyên nghiệp đưa Giản Oánh đến cửa hàng nước hoa cao cấp, sau đó chuyên nghiệp giới thiệu với cô ấy về mấy loại nước hoa.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Quân Trác, tôi nở nụ cười duyên dáng đắc thắng.

Không ngờ đúng không? Làm sao mà ngờ được chị đây lại nhân viên bán hàng chứ?

Không những là nhân viên bán hàng, chị đây còn là người dẫn đầu doanh thu cả quý đấy!

Giản Oánh có vẻ rất thích nước hoa, tôi giới thiệu một chai, cô ấy lập tức mua một chai, đến khi kịp nhận ra thì cả quầy nước hoa dường như sắp bị chúng tôi mua mua mua hết sạch.

Thẩm Quân Trác tay cầm túi lớn túi nhỏ lẽo đẽo theo phía sau, sắc mặt tối sầm tiếp tục kéo tôi sang một bên, vừa định tra hỏi tôi thì tôi đã chặn họng, đáng thương nói:

“Nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Giản Oánh, Quân Trác, anh đã hài lòng chưa?”

Sợ sức công phá chưa đủ lớn, tôi thở dài thêm cho anh ta một phát súng trí mạng:

“Chỉ cần anh cảm thấy hạnh phúc, cho dù em có phải….. thì em cũng chấp nhận.”

Cơn tức giận của Thẩm Quân Trác lập tức biến mất, anh ta nhìn tôi thật sâu, rút điện thoại ra bấm bấm vài cái, sau đó cười khinh bỉ: “Được rồi, đúng là người phụ nữ rẻ tiền.”

Điện thoại tôi vang lên một tiếng “ting ting”, hai triệu tệ lập tức được cộng vào số dư, tôi trìu mến nhìn bóng lưng ngày một xa của anh ta.

Hai triệu, chu choa mạ ơi, hai triệu tệ đấy!!!

Cái gì mà rẻ tiền hay không rẻ tiền? Vì hai triệu tệ, tôi cho phép Thẩm Quân Trác mỉa tôi thêm một lời nữa, tôi chịu được há há há!!

*2 triệu tệ ~ 7 tỉ VNĐ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play