Lúc tôi về đến nhà, đã nhìn thấy ba ba và mẹ đang vây quanh em gái tôi để nghe một bản nhạc mà em vừa học được.
Cũng không có ai quan tâm đến tôi nếu tôi gặp nguy hiểm khi về muộn như vậy.
Những tình huống như thế này tôi cũng đã quen rồi, nên cũng không cảm thấy buồn lắm.
Hôm sau, tôi nghe Khương Nhu nói rằng Mục Ngạn Trạch đã bị trừ một ngày lương vì vắng mặt ở cửa hàng đêm qua mà không có lý do, tôi cũng chỉ mím môi không nói, nhưng trong lòng biết rõ tất cả là do tôi.
Cho nên tôi cảm thấy rất áy náy, và muốn tìm cách báo đáp anh ấy.
Tôi đã tiêu hết số tiền tiết kiệm của mình bấy lâu và nhờ một người bạn tìm mua một bộ truyện tranh phiên bản giới hạn rất khó mua, vì trước đây tôi có nghe Mục Ngạn Trạch nói với em gái rằng anh ấy rất muốn có được bộ truyện đó ở trong bộ sưu tập của mình.
Tôi đi tìm Mục Ngạn Trạch với bộ truyện tranh trên tay. Khi nhìn vào bộ truyện với ấn bản hiếm thấy đó mắt anh ấy chợt sáng lên, đã vậy còn dang tay ra ôm tôi một cách hào hứng.
“Thật sự là cậu đã mua được nó sao, Khương Vỹ, cái này rất khó tìm đó.”
Tôi bị hành động của anh ấy làm cho đỏ mặt, có chút ngượng ngùng đáp: "Không có gì, là bạn bè cả mà."
Mục Ngạn Trạch rất là cao hứng kể cho tôi nghe nội dung trong quyển truyện, mặc dù nghe không hiểu lắm, nhưng nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của anh ấy, trong lòng của tôi cũng có chút vui.
...
Sau vài lần tiếp xúc, Mục Ngạn Trạch và tôi cũng trở nên gần gũi hơn, lúc anh ấy đến tìm Khương Nhu cũng sẽ trò chuyện với tôi vài câu.
Có lần Mục Ngạn Trạch đến rủ Khương Nhu đi chơi, lúc em ấy vẫn còn thay đồ ở trong phòng, anh ấy đã ngồi xuống và cùng xem TV với tôi ở phòng khách.
Lúc đó tôi đang xem một chương trình thuyết minh về lịch sử, nội dung thì có phần nhàm chán nhưng tôi nghe lại cảm thấy rất thích thú.
Mục Ngạn Trạch xem một lúc, sau đó tò mò hỏi: “Khương Vỹ, cậu thích những chương trình thế này à?”
Tôi trong lòng có hơi giật mình, lẽ nào anh ấy nghĩ tôi nhàm chán.
Vừa định giải thích thì anh ấy lại tiếp tục nói: “Thường thì con gái rất thích xem những bộ phim truyền hình cẩu huyết, hoặc là những chương trình giải trí buôn chuyện, cậu quả thật là một cô gái đặc biệt.”
Tôi nhìn vào đôi mắt chân thành của anh ấy và cũng nhận ra rằng anh ấy không có trêu chọc tôi.
Các bạn nữ sinh trong lớp quả thật rất thích xem những chương trình giải trí buôn chuyện, cho nên tôi cũng không bao giờ bắt kịp được những cuộc trò truyện của họ. Ngay cả bố mẹ cũng cho rằng tôi thật buồn tẻ và nhàm chán.
Đó là lần đầu tiên có một người nói tôi đặc biệt, trái tim của tôi khẽ rung động, giống như có một loại cảm xúc kỳ lạ từ đâu dâng trào ra vậy.
Vừa định cảm ơn Mục Ngạn Trạch thì Khương Nhu đã bước ra khỏi phòng.
“Hai người đang nói về chuyện gì vậy?”
Mục Ngạn Trạch cố ý kéo dài giọng điệu của mình: “Chúng tớ đang nói về mấy chương trình lịch sử này, nếu là cậu thì sao mà hiểu được.”
Khương Nhu nghe thấy những lời đó, dọa muốn đ.ánh anh ấy, họ huyên náo một lúc rồi bước ra khỏi cửa rời đi.
*****
Hình như tôi đã thích Mục Ngạn Trạch rồi.
Có lẽ là do anh ấy đã nói đỡ cho tôi trước mặt người khác, có lẽ là do anh ấy tối hôm đó đã quan tâm và đưa tôi về nhà, còn hỏi là tôi có sợ không, có lẽ là do chỉ có mình anh ấy nói tôi đặc biệt, cũng có lẽ là đã thích từ lâu lắm rồi…
Suốt những năm tháng đứng ở ngoài dõi theo này, tôi giống như một tên trộm, trong lòng cũng khao khát muốn được gần bên tia nắng không thuộc về mình, nhưng chỉ dám núp ở sau lưng nhìn họ vui đùa tùy ý.
Tôi biết ở trong mắt của Mục Ngạn Trạch chỉ có Khương Nhu, vốn dĩ tôi cũng không có ý định xen vào. Dù sao từ khi còn nhỏ, tôi cũng chẳng có gì để sánh được với em ấy.
Tôi cẩn thận từng li từng tí che giấu cảm xúc của mình, vì mong được cùng anh ấy nói nhiều hơn một vài câu, tôi hay tính toán thời gian về nhà để có thể giả vờ vô tình gặp anh ấy trước hành lang.
Khi đó, tôi đã nghĩ chỉ cần được gặp anh ấy mỗi ngày, nói chuyện với anh ấy là đủ rồi, cũng không thể ngờ rằng mình sẽ kết hôn với anh ấy sau nhiều năm.
15.
Sau đó công việc kinh doanh của bố tôi ngày càng phát triển lớn mạnh hơn, mâu thuẫn giữa ông và mẹ cũng ngày càng nhiều và trầm trọng, cuối cùng phải đi đến kết cục ly hôn.
Mẹ đã chủ động chọn tôi, vì vậy Khương Nhu không còn cách nào khác là cùng bố ra nước ngoài.
Tôi biết, mẹ chọn tôi không phải là vì thích tôi nhất, mà là vì muốn em gái tôi theo bố nối nghiệp, có điều kiện để tốt hơn để học piano và tiền đồ rộng mở.
Nhiều năm như vậy, mẹ tôi luôn nhớ về em gái, thậm chí trong giấc mơ của bà còn gọi "Nhu Nhu".
Ngoài mẹ tôi ra, người luyến tiếc Khương Nhu nhất còn có Mục Ngạn Trạch.
Sau khi Khương Nhu rời đi, anh ấy trở nên trầm lắng đi không ít, không còn hay vui vẻ và tươi cười như trước nữa.
Nhưng không ngờ tới trong đầu tôi lại hiện lên một suy nghĩ hơi đáng khinh, Khương Nhu đã không còn ở đây nữa, vậy thì người bây giờ đứng bên cạnh Mục Ngạn Trạch chỉ có thể là tôi.
Tôi bắt chước từ phong cách, trang điểm đến quần áo giống hệt Khương Nhu, từng bước tiến lại gần bên anh ấy.
Tôi bắt đầu thường xuyên tham gia vào cuộc sống của anh ấy, giống như một ngọn bồ thảo, dần dần bén rễ lớn lên bên bờ đê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT