Ánh sáng le lói qua năm tháng

Chương 4


1 năm


Ban đầu, Khương Nhu cũng mời tôi tham gia hoạt động cùng với Mục Ngạn Trạch và những người bạn khác của em ấy.

Tôi nhìn bọn họ cười nói trêu đùa với nhau mà không thể chen vào, chỉ có thể lẳng lặng đi sau.

Cho đến một lần khi bước ra từ nhà vệ sinh trong quán trà sữa, tôi chợt nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.

Một người bạn của em ấy uể oải phàn nàn: “Chị của cậu trông cũng giống cậu đấy, nhưng tính cách của hai người lại khác xa nhau. Chị ấy lúc nào trông cũng hầm hầm ảm đạm, lần sau có thể đừng rủ theo chị ấy được không?”

Khương Nhu làm ra vẻ tức giận và đánh cậu ta một cái: “Cậu nói gì vậy, đó là chị gái tớ.” – Sau đó hai người họ tiếp tục nô đùa ầm ĩ.

Tôi biết tôi không thể so sánh với Khương Nhu, nhưng tôi không muốn người khác nhìn thấy tôi như thế này.

Rõ ràng là có người nói xấu tôi, nhưng tôi chỉ có thể ngây người đứng sau bức tường, nhất thời có chút không thoải mái lắm đi ra ngoài.

Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nam quen thuộc cất lên: “Khương Vỹ chỉ là có chút trầm tính, cậu cũng không nên nói cô ấy như vậy đâu.”

Tôi ngoái đầu lại và thấy Mục Ngạn Trạch đang nghiêm túc nhìn cậu bạn vừa phàn nàn.

Vốn chỉ là người làm nền cho Khương Nhu, tôi đã quen với việc bị người khác phớt lờ hay thậm chí là coi thường, ngay cả bố mẹ tôi cũng chưa bao giờ bênh vực tôi.

Mục Ngạn Trạch thật sự đã nói thay tôi. Ngoài xúc động, trong lòng dường như còn có một loại cảm xúc khó hiểu dâng trào.

Sau lần đó, tôi luôn tìm nhiều lý do để từ chối không tham gia hoạt động cùng họ, thời gian dần trôi qua, Khương Nhu cũng không còn rủ tôi theo cùng nữa.
Sau này, tôi để tóc mái dày và bởi vì thường xuyên thức khuya đọc tiểu thuyết nên phải đeo kính.

Nhưng tôi lại cảm thấy khá hài lòng, bởi vì tôi lúc ấy không còn giống Khương Nhu chút nào nữa.

Lần nữa gặp lại Mục Ngạn Trạch là vào một đêm của năm thứ hai ở trường trung học.

Hôm đó tôi đến hiệu sách khá xa để tìm sách, nhất thời quên cả thời gian, về đến nhà thì trời đã tối.

Tôi có hơi sốt ruột nên quyết định rẽ vào con đường tắt để quay về, nhưng hình như có ai đó theo sau, tôi sợ hãi tăng tốc, người đi phía sau cũng bám theo sát.

Nhìn thấy cửa hàng tiện lợi trước mặt vẫn còn sáng đèn, tôi liền chạy vào, không ngờ nhân viên trực đêm bên trong lại là Mục Ngạn Trạch.

Anh ấy nhìn tôi vẻ mặt vẫn chưa hết hoảng hồn, quan tâm hỏi: “Khương Vỹ, cậu sao vậy?” 

Tôi nhìn thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai lững thững ngoài cửa hàng, giọng run run trả lời: “Có người theo dõi tớ.”

Mục Ngạn Trạch nghe xong những lời đó quay sang lấy cho tôi một cốc sữa nóng, bảo tôi uống một chút sữa rồi sau đó cởi bỏ tạp dề và bảo sẽ đưa tôi về nhà. 

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy: “Vậy còn cửa hàng của cậu phải làm sao?”

Anh ấy không để ý nói: “Chỉ đi một lúc thôi, không sao đâu.”

Mục Ngạn Trạch bỏ tay vào trong túi sải bước về phía trước, tôi phải tăng tốc mới theo kịp anh ấy. 

Đang lúc theo sau, anh ấy đột nhiên dừng lại, tôi bất thình lình va vào lưng anh ấy. 

Tôi xoa xoa sống mũi đau nhức của mình, trong ngõ tối nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Còn có cảm thấy có chút sợ hãi không?”

Tôi sửng người một lát rồi sau đó thốt lên một tiếng “Hả?”

Mục Ngạn Trạch thấy vậy liền giơ ra cho tôi một góc áo của anh ấy: “Nắm lấy đi.”

Não của tôi thì vẫn đang suy nghĩ, nhưng tay của tôi thì đã giơ ra bắt lấy rồi.

Tôi nắm chặt góc áo của anh ấy, chỉ cách nhau một bước, lần này tôi cảm thấy tốc độ của anh chậm hơn ban nãy rất nhiều.

Gió đêm thoang thoảng mang theo mùi hương nước giặt trên chiếc áo truyền vào mũi tôi, tôi thật sự rất sợ bóng tối, nhưng lại mong sao con đường này có thể dài hơn. 

Nhưng một lúc sau đã về đến trước nhà, tôi chân thành cảm ơn Mục Ngạn Trạch và đang định đi vào nhà thì đột nhiên anh ấy ngăn tôi lại.

“Lần sau đừng ra ngoài một mình trễ thế này, nguy hiểm lắm, cần gì cứ gọi cho tớ."

Trái tim tôi trở nên ấm áp, biết ơn anh ấy và nở một nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play