Sau khi đặt nhà hàng xong xuôi, tôi suy nghĩ một lúc, quyết định gọi cho Mục Ngạn Trạch.
Mãi đến cuộc gọi thứ ba mới kết nối được, tôi còn chưa kịp mở miệng bên kia đã không kiêng nhẫn nói: “Tôi đang ở công ty, có chuyện gì sao?”
Tôi vội vàng hỏi: “Tối nay em đặt nhà hàng ăn tối với mẹ, anh cũng qua đây đi, lúc…”
Còn chưa nói xong anh ấy đã ngắt lời: “Tối nay tôi còn có tiệc xã giao, em tự mình đi ăn đi.”
Nói xong thì cúp máy, tôi lẳng lặng đặt điện thoại xuống.
Nếu như anh ấy biết hôm nay Khương Nhu trở về nhất định sẽ hối hận.
Khương Nhu là em gái của tôi và là người yêu thời còn trẻ của Mục Ngạn Trạch.
Sau khi cha mẹ ly hôn, em ấy cùng bố ra nước ngoài sinh sống, hôm nay là ngày em ấy quay trở về nước.
Mẹ tôi nhờ tôi đặt một nhà hàng để gia đình chúng tôi có một buổi gặp mặt vui vẻ, Mục Ngạn Trạch hiện tại là chồng tôi, tôi nghĩ cũng nên nói với anh ấy một tiếng, nếu như anh ấy không muốn đến thì thôi vậy.
Tôi thấy cũng sắp đến giờ nên bảo mẹ đến nhà hàng trước, còn tôi sẽ tự mình đến sân bay để đón Khương Nhu.
Bởi vì đường xá hôm nay hơi tắt nghẽn, nên khi tôi đến sân bay thì chuyến bay của em ấy đã hạ cánh rồi.
Tôi có hơi lo lắng một chút, nhìn khắp nơi để tìm Khương Nhu, nhưng chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc thoáng qua khóe mắt.
Tôi chăm chú nhìn kỹ thì thấy đó chính là Mục Ngạn Trạch chồng mình, chiếc áo khoác màu cà phê mà anh ấy đang mặc là chiếc mà tôi đã đích thân chọn cho anh ấy tối qua.
Lúc này anh ấy đang ôm chặt lấy một cô gái dáng người mảnh khảnh, tuy đã nhiều năm không gặp, nhưng tôi có thể nhận ra những nét tương đồng từ đôi mắt đến chân mày, cô gái đó chính là em gái tôi.
Trước khi họ nhìn thấy tôi, tôi đã quay người và vội vàng rời đi, như thể tôi là người không nên ở đây.
Tôi đợi ở lối ra một lâu mới nhìn thấy hai người đó bước ra với nụ cười vui vẻ trên môi.
Mục Ngạn Trạch có chút ngượng ngùng khi nhìn thấy tôi, có thể là do lời nói dối bị vạch trần.
Ngay lập tức anh ấy đổ lỗi cho tôi và nói: “Sao em không nói cho tôi biết Du Du sẽ quay về sớm hơn.”
Tôi muốn nói rằng cho dù tôi không nói thì anh cũng đã biết, sau đó còn cất công chạy đến đây đó thôi.
Nhưng còn chưa kịp nói, Khương Nhu đã tiến lên một bước và nắm tay tôi một cách trìu mến.
“Là em đã bảo chị không được nói cho anh biết. Được rồi Mục Ngạn Trạch, có phải lúc em không có ở đây anh đã rất hung dữ với chị của em không.”
Mục Ngạn Trạch vội vàng chắp tay lại tỏ vẻ xin tha thứ, em gái tôi thì bị chọc cho cười khúc khích.
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn sự tương tác qua lại giữa hai người họ từ phía sau, tôi cũng không còn nhớ rõ lần cuối cùng anh ấy vẻ mặt biểu cảm sống động như vậy là từ khi nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT