Tôi nhìn Mục Ngạn Trạch với vẻ mặt ủ rũ và lắc đầu: "Không, không liên quan gì đến Khương Nhu, là em..."

Tôi chưa kịp nói hết câu thì anh đấy đã không kiêng nhẫn cắt ngang.

“Ly thì ly, Khương Vỹ, em là người cầu xin muốn được gả cho tôi, em đừng hối hận.” 

Nói xong, anh ấy đóng sầm cửa và rời khỏi nhà.

Tôi ngồi phịch xuống sofa thở phào nhẹ nhõm.

Được kết hôn với Mục Ngạn Trạch luôn là ước mơ của tôi khi còn trẻ, nhưng suốt những năm tháng bên cạnh anh ấy tôi luôn sống trong nơm nớp lo sợ.

Từ lâu tôi đã biết người trong lòng anh ấy chưa bao giờ là tôi, nhưng tôi vẫn khao khát được gả cho anh ấy, còn ảo tưởng sẽ dùng hành động để khiến anh ấy rung động. 

Ba năm này là khoảng thời gian mà tôi đã tranh thủ mới có được, bây giờ Khương Nhu đã quay về, điều đó càng không thể.

*****

Đêm đó tôi không thể nào ngủ ngon, cứ mơ về những chuyện trong quá khứ.

Khương Nhu và tôi là chị em sinh đôi, mặc dù có sự khác biệt rõ ràng về ngoại hình và phong cách, nhưng từ khi còn nhỏ, quả thật chúng tôi đã có một gương mặt giống nhau như tạc, khi mặc quần áo đôi giống nhau khi đến bố mẹ cũng khó mà phân biệt được.

Mặc dù chúng tôi trông giống nhau, nhưng tính cách thì hoàn toàn khác nhau.

Em ấy vui vẻ, hào phóng và chơi piano rất giỏi, mỗi khi đến nhà họ hàng chơi, em ấy đều được khen ngợi rất nhiều.

Còn khi nhắc đến tôi, bọn họ chỉ khô khan nói vài lời như: “Đứa bé này hiểu chuyện đấy.”

Tôi tự biết tính cách của mình có hơi trầm lắng, không hoạt bát như em gái tôi, cho nên tôi vẫn luôn cố gắng hết sức vâng lời bố mẹ, bất cứ thứ gì em muốn tôi đều cho em ấy, tính cách này đã được hình thành theo thời gian.

Vào ngày tôi gặp Mục Ngạn Trạch, Khương Nhu đã ra ngoài chơi với các bạn cùng lớp dưới danh nghĩa của tôi, mà tôi thì lại thay em ấy mặc quần áo đến lớp học piano.

Trong lúc đứng ở cửa đợi mẹ, tôi đã nhìn thấy một cậu bé đang ngồi khóc ở bậc thềm hành lang, trên tay vẫn còn quấn một chiếc băng đen.

Tôi chợt nhớ lại hôm trước lúc mẹ và A di nói chuyện với nhau, bọn họ có nhắc chú hàng xóm mới chuyển đến bên cạnh đã qua đời, chắc là ba ba của cậu bé ấy.

Cậu ấy hẳn là buồn lắm, tôi rất muốn đến an ủi cậu ấy nhưng tôi không biết cách ăn nói như em gái của tôi, nhất thời tôi cũng chẳng biết nên nói cái gì mới phải.

Tôi sờ lại chiếc túi nhỏ của mình, lấy ra một viên kẹo sữa.

Sau đó tôi đã đến vỗ vai và tặng viên kẹo cho cậu ấy.

Cậu ấy giật mình ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn ướt đẫm lệ đỏ hoe vì khóc, nhưng cậu ấy không nhận kẹo của tôi.

Tôi cùng cậu ấy ngồi xuống bậc thềm hành lang, trong đầu chợt nhớ đến một bài thơ của Pushkin mà tôi đã đọc trong sách.

Đó là bài thơ <Tên gọi của tôi>, trong đó có một câu: “Vào những ngày buồn bã, khi bạn thấy cô đơn, hãy lặng lẽ gọi tên của tôi và nói: thế giới này vẫn còn có người đang nhớ tôi, và tôi vẫn luôn ở trong tim người ấy.” 

Tôi đọc cho cậu ấy nghe bài thơ ấy xong, sau đó nói: “Chỉ cần cậu luôn nhớ đến, ba ba của cậu sẽ mãi sống trong tim cậu.”

Cậu ấy cuối cùng cũng lộ vẻ cảm động, nhìn tôi với ánh mắt kỳ vọng: “Thật sao?”

Tôi cũng không biết nên nói thêm lời an ủi nào với cậu ấy nữa, chỉ có thể gật đầu khẳng định.

Cuối cùng cậu ấy cũng nhận lấy viên kẹo trên tay tôi và nở một nụ cười thân thiện.

“Tớ tên là Mục Ngạn Trạch, cậu tên là gì?”

Tôi đang định tự giới thiệu tên mình thì nghe tiếng mẹ từ xa vọng lại: “Nhu Nhu, con còn không đi nữa thì sẽ muộn mất.”

Tôi suýt nữa thì quên mất việc phải đến lớp học piano thay em gái, tôi nhanh chóng đứng dậy, vẫy tay với cậu bé ấy rồi vội vã rời đi.

Ngày hôm sau, tôi đến nhà bà ngoại để nghỉ hè, nhưng em gái tôi thì không đi vì em ấy còn phải đi học.

Khi tôi quay trở lại, em gái của tôi đã trở thành bạn tốt của Mục Ngạn Trạch.

Khi em gái giới thiệu tôi với cậu ấy, tôi nghĩ con trai hẳn là rất muốn giữ thể diện, nên tôi đã không đề cập đến việc tôi đã gặp cậu ấy trước đó, chỉ mỉm cười và chào.

Mục Ngạn Trạch cũng hiểu ngầm không nhắc tới, lễ phép cúi đầu chào.

Sự thật đã chứng minh, có rất nhiều việc không phải cứ đến trước thì sẽ được hồi đáp trước, mặc dù nói tôi là người biết Mục Ngạn Trạch đầu tiên, nhưng rõ ràng sau nhiều năm, anh ấy lại thân thiết với Khương Nhu hơn.

Họ thường hẹn cùng nhau chơi game, từ trong phòng vang lên tiếng cười rất vui vẻ sảng khoái, mặc dù đeo tai nghe nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy giọng nói vui đùa của họ.

Lần đầu tiên gặp nhau tưởng chừng như một giấc mơ, hình ảnh Mục Ngạn Trạch của sau này luôn là một con người vui vẻ lạc quan.

Cùng với điểm số xuất sắc của mình, anh ấy nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong trường, Khương Nhu cũng giống như vậy rất được mọi người hoan nghênh, họ cũng thường được các bạn đùa là một đôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play