Tôi bình tĩnh nắm lấy tay Khương Nhu mở cửa xe.

“Mau đi thôi, mẹ đang đợi chúng ta ở nhà hàng.”

Mục Ngạn Trạch ban đầu tự lái xe đến đây, nhưng bây giờ anh ấy gọi thư ký của mình lái xe đi, rồi chen vào xe của tôi.

Trên đường đi, Mục Ngạn Trạch và Khương Nhu tâm sự lại chuyện xưa, khóe miệng không ngừng cong lên cười cười nói nói, anh ấy trong hai tiếng đó còn cười nhiều hơn so với ba năm cùng chung sống tôi.

Cũng đúng, nếu như Khương Nhu không ra nước ngoài, tôi làm sao có thể kết hôn với anh ấy.

Lúc chúng tôi đến nhà hàng, mẹ tôi nhìn Khương Nhu, người mà bà ấy đã không gặp trong nhiều năm, khóc nức nở.

Trong bữa tối, hai người họ cũng chỉ xoay quanh Khương Nhu, hỏi thăm em ấy như thế nào và gắp thức ăn cho em ấy, trong khi tôi ngồi bên cạnh như một người vô hình.

Nói không phải có ý lạnh nhạt, tôi biết Khương Nhu đã nhiều năm không trở về, đây đều là cảm xúc của con người.

Vả lại từ nhỏ em ấy đã hoạt bát vui vẻ, dễ khiên mọi người yêu thích hơn sự hướng nội của tôi.

Tôi chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, chỉ có điều mọi thứ sắp kết thúc rồi.

Sau bữa tối, mẹ tôi đưa Khương Nhu trở về, trong khi tôi và Mục Ngạn Trạch sẽ trở về nhà riêng của mình.

Trong xe rất yên tĩnh, tôi và anh ấy cũng như mọi khi, không nói chuyện gì với nhau.

Từ kính chiếu hậu tôi có thể nhìn thấy anh ấy đang mỉm cười dịu dàng với chiếc điện thoại của mình, một biểu cảm mà anh ấy chưa bao giờ muốn thể hiện nó với tôi.

Sau khi về nhà, Mục Ngạn Trạch đi thẳng vào phòng sách như mọi khi, tôi vừa kịp lúc gọi anh ấy lại.

“Mục Ngạn Trạch, chúng ta ly hôn đi.”

Anh ấy nhíu mày, nhìn tôi không vui: “Khương Vỹ, em lại định làm gì?”

Tôi không biết anh ấy vì sao sử dụng từ “lại” vào, có lẽ trong mắt anh ấy, tôi chỉ là một người vô cớ gây rối. 

Nhưng bây giờ tôi không có thời gian để tranh luận với anh ây, tôi chỉ bình tĩnh nhìn anh ta.

“Em không có đùa, em nói nghiêm túc đấy.”

Anh ấy càng nhíu mày trông có vẻ buồn bực hơn: “Có phải vì hôm nay tôi đến đón Khương Nhu không?”

“Khương Vỹ, tôi đã thành toàn cho tâm nguyện của em, chẳng lẽ em ngay cả đến em gái mình cùng không dung thứ sao?”
Tôi hơi sửng người, sau đó tôi mới hiểu ra lời anh ấy nói là ý gì?

Đó là vào lúc chúng tôi vừa mới cưới nhau, một trong những nữ thư ký của anh ấy đã gửi cho tôi tin nhắn khiêu khích.

Lúc đó tôi nghĩ rằng Mục Ngạn Trạch đồng ý kết hôn với tôi là đã chấp nhận tôi, chỉ vì một tin nhắn mà đến công ty làm ầm ĩ lên.

Mặc dù lúc đó anh ấy dùng sức ép lớn sa thải nữ thư ký, nhưng anh ấy cũng nổi giận với tôi và chiến tranh lạnh trong nhiều ngày.

Lúc đó tôi mới nhận ra thân phận của mình, và cũng không bao giờ dám xen quá nhiều vào việc của anh ấy nữa.

Lần này chắc là anh ấy lại nghĩ rằng tôi ghen tuông đến mức không chịu được với những người khác phái xung quanh anh ấy.

Hơn nữa, người đó lại là Khương Nhu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play