Tôi giật mình đẩy anh ấy ra.

“Anh, mẹ nó phát bệnh à!” - Tôi xoa xoa cổ phàn nàn:

"Đột nhiên phát điên cái gì? !"

Chu Hạ cũng loạng choạng rồi đứng vững, nhặt tờ đơn ly hôn lên:

"Tôi phát điên?!"

"Cô có biết ly hôn chúng ta phải chia bao nhiêu tài sản không? Căn biệt thự mà cô nhắc tới trị giá 120 triệu tệ!"

"Để ly hôn, cô ngay cả tiền cũng không cần, thằng nhóc đó đối với cô quan trọng như vậy sao?!"

Tôi suy nghĩ một lúc, gật đầu và nói:

"Đúng."

Không phải tôi yêu đương mù quáng, nguyên nhân chính là nửa phần tài sản sau khi ly hôn cũng tôi đủ để tôi có cuộc sống thoải mái vài đời rồi. 

Tôi có giàu có đến mấy cũng chỉ nằm một mình trên giường, tại sao tôi lại bị ràng buộc vào mối quan hệ này chỉ vì tiền? 

Tôi cuối cùng cũng hiểu rồi.

Cho dù không phải là Trì Bách, tôi cũng không muốn cùng Chu Hạ tr/a t/ấn lẫn nhau nữa.

Chu Hạ nắm chặt tờ giấy thỏa thuận ly hôn trong tay, tờ giấy cứ thế bị anh vò nát. Anh ấy luôn là một người rất giỏi che giấu cảm xúc. Trước đây, anh ấy chỉ lạnh lùng nhìn tôi khi tôi phát điên đập phá đồ đạc mà chưa bao giờ thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.

Nhưng bây giờ anh ấy có vẻ vô cùng tức giận, khuôn mặt trông vô cùng u ám, thậm chí tôi có thể nhìn thấy tia máu đỏngầu trong mắt anh ấy. Ngay khi tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ khẩu chiến với tôi, Chu Hạ đột nhiên hít một hơi thật sâu.

Anh ấy đẩy gọng kính, cắn chặt quai hàm và trở lại phong thái lạnh lùng cao ngạo thường ngày. Chỉ là đôi mắt thâm trầm không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

“Hạ Dung.” - Anh ấy xé đôi bản thỏa thuận rồi ném nó đi.

"Muốn ly hôn thì cứ nằm mơ đi."



Chu Hạ cũng đóng sầm cửa lại và rời đi, có lẽ là tìm Hạ Tử Tiêu.

Tôi nửa nằm trên ghế sofa một mình, lấy tay che mắt. Wechat báo có tin nhắn mới của Trì Bách:

"Em đã ly hôn với anh ta chưa? Anh ta có làm khó em không?"

Tôi không trả lời. Tôi không biết phải trả lời như thế nào.

Tôi đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi.

Đến cùng rốt cuộc tại sao lại đi đến bước đường này? 

Rõ ràng lúc đầu, tôi và Chu Hạ cũng còn trẻ, tình cảm cũng rất sâu đậm. Khi đó, anh ấy không có tiền, chúng tôi sau khi tan ca đã đói đến mức cắn răng mua một ổ bánh mì. Anh ấy nuốt nước bọt, nhét ổ bánh cho tôi:

"Em ăn đi."

Tôi từ chối, chúng tôi cứ đẩy qua đẩy lại, cuối cùng hai người cắn một miếng ở hai đầu, rồi từ từ ăn đến giữa. Sau cùng anh ấy nhét nốt chỗ còn lại vào miệng tôi.

Khi kết hôn, anh ấy cũng háo hức như Trì Bách.
Khi đó anh ấy thậm chí không giàu có như Trì Bách, chiếc nhẫn kim cương cũng nhỏ như chiếc nhẫn mèo Tom tặng cho nữ thần, viên đá nhỏ đến mức phải dùng kính lúp mới có thểnhìn thấy.
Anh ấy ôm chặt lấy tôi, nhiệt độ cơ thể nóng hổi của chàng trai trẻ khiến tôi nóng đến toát mồ hồi. Anh nói:

“Dung Dung, từ nay về sau anh sẽ đối xử thật tốt với em.”

Tất nhiên là tôi tin rồi, lúc đó chúng tôi yêu nhau đến mức coi đối phương là lẽ sống của nhau.
Nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ.

Mãi sau này tôi mới biết lòng người là thứ dễ thay đổi nhất. Chu Hạ của thời khắc đó, có lẽ là thật sự muốn đối tốt với tôi cả đời.

Sau đó, anh ấy cũng thực sự muốn đối xử tốt với người khác.

Năm thứ ba sau khi kết hôn, khi anh trở về nhà, trên người anh có mùi nước hoa Chanel số 5 còn chưa tan hết. Tôi bật khóc và hỏi anh ấy rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Anh ấy vòng tay ôm lấy tôi và thề thốt, nói rằng anh ấy chỉ mời khách hàng đến KTV để bàn chuyện làm ăn, anh ấy không làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với tôi.

Tôi tin lời anh ấy.

Nhưng sau đó là lần thứ hai.

Rồi lần thứ ba…

Anh ấy dần mất kiên nhẫn và không còn dỗ dành tôi nữa. Chỉ phiền chán đẩy tôi ra một cách cáu kỉnh:

"Đàn ông ra ngoài xã giao thì làm thế nào được? Cô đừng có gây sự vô lý như vậy nữa được không!"

Sau đó, anh ấy lại có Hạ Tử Tiêu.

Đó là một cô gái mặt mũi có 3 phần giống tôi, nhưng trẻ hơn tôi nhiều. Cô ta vừa mới tốt nghiệp, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, anh ấy là người đã tuyển dụng cô ta một cách khác thường. Chu Hạ cũng bắt đầu không quay lại đêm này qua đêm khác.

Tôi biết, anh ấy đã chán tôi rồi.

Với một cơ thể tươi trẻ như vậy, làm sao anh có thể quay lại ngủ bên tôi? Trái tim đầy nhiệt huyết của tôi bị đốt cháy từng đêm từng đêm, dần dần cháy thành tro tàn.

Vì vậy, khi anh ấy nói với tôi:

"Hạ Dung, tôi nghĩ chúng ta nên thử một mối quan hệ cởi mở.”

"Cô có thể tùy ý đi ra ngoài tìm người khác, tôi sẽ không can thiệp.”

"Cô cũng đừng xen vào chuyện của tôi, đương nhiên tôi không để cho bất kỳ ai làm lung lay địa vị của cô, thế nào?"

Tôi nhìn Chu Hạ.

Không còn bất kỳ dấu vết nào của người đàn ông trong mắt chỉ toàn hình bóng của tôi.

Chàng trai ngồi xổm ở lối vào ga tàu điện ngầm và chia sẻmột gói Lương Bì (*) với tôi có thể chỉ là tưởng tượng của tôi ngay từ đầu.

(*) món mì lạnh làm từ lúa mì hoặc bột gạo, sợi mì lớn của Trung Quốc.

Thời gian không giết chết anh ấy. Thời gian chỉ khôi phục lại bộ dạng thực sự của anh ấy.

Tôi đã không còn nhìn rõ được bộ dạng của anh ấy nữa.

Thật lâu sau, tôi nhắm mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play