Vào thời điểm đó, để trả thù Chu Hạ, tôi điên cuồng tiêu tiền của anh ấy cho những người mẫu nam mỗi ngày. Hôm đó tôi uống say, quản lý đổi năm lô mẫu nam, nhưng tôi không thích, bực bội đẩy cửa đi vào nhà vệ sinh.
Vừa vặn đụng phải Trì Bách.
Cậu ấy vừa đến hát sau trận bóng, trên người vẫn mặc nguyên áo thi đấu, mái tóc ướt đẫm mồ hôi được cậu ấy dùng tay vén ra sau, để lộ vầng trán cao ráo sáng sủa. Tôi mê mẩn nhìn chằm chằm cậu ấy một lúc, sau đó tóm lấy cậu ta và phàn nàn với người quản lý:
“Anh giấu đồ tốt như vậy làm gì, tôi muốn cậu ấy!"
Hôm đó tôi thực sự say và tôi gần như không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo. Tôi chỉ nhớ rằng tôi đã quấy rầy Trì Bách và hỏi cậu ấy muốn bao nhiêu. Chỉ cần một số tiền nhỏ là sẵn sàng đi ra ngoài với tôi.
Khi tôi thức dậy vào chiều hôm sau, tôi thấy một hình đại diện WeChat lạ trên điện thoại của mình. Có một chấm đỏ trên đầu. Bấm vào xem:
"Cô tỉnh chưa?"
Sau này tôi mới biết là hôm đó tôi say quá phải đưa tiền cho Trì Bách chở đi nên tôi lấy trong túi ra 50.000 tiền mặt:
"Đã đủ chưa?!"
Cậu ấy nằng nặc đòi trả lại tiền cho tôi, nên tôi không thể ra gặp cậu ấy, khiêm tốn xin lỗi:
"Xin lỗi, tối hôm qua tôi uống hơi nhiều, bình thường tôi không phải người như vậy..."
Trì Bạch sắc mặt đỏ bừng, giống như cô gái nhỏ bị quấy rối, giả vờ bình tĩnh nhưng vẫn không khỏi lắp bắp nói:
"Không...không sao……."
Tôi đang vắt óc suy nghĩ xem phải xin lỗi cậu ấy như thế nào thì nhìn lên, cậu ấy đang đeo phù hiệu của trường chúng tôi.
Hóa ra là đàn em.
Khi tôi hỏi lại, hóa ra cậu ấy đã học năm cuối, người hướng dẫn luận án thực sự là bạn cùng lớp của tôi ở trường đại học.
Bạn cùng lớp của tôi là người đánh rắm cũng không quá ba câu (*), Trì Bách sau này trực tiếp gửi rồi thảo luận với tôi bất kỳ câu hỏi nào về khóa luận sau đó.
(*) ý chỉ người kiệm lời, không thích nói chuyện.
Sau nhiều lần qua lại, chúng tôi trở nên thân thiết với nhau.
Rất dễ để yêu một người như Trì Bách.
Cậu ấy đẹp trai, kiểu thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết. Các đường nét trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú thu hút, toàn thân toát ra khí phách không chứa một tia sương mù.
Khi cậu ấy cười, đôi mắt cậu ấy lấp lánh. Cậu ấy là kiểu nam sinh viên đại học sẽ mời tôi đến gặp nhau ở phòng tập đấm bốc và cho tôi thấy màn đấm bốc mạnh mẽ và trẻ trung của cậu ấy. Sau khi ở trong bóng tối một thời gian dài, việc khao khát những người dưới ánh sáng như vậy là điều tự nhiên.
Khi Trì Bách tỏ tình với tôi, tôi đã trằn trọc suy nghĩ cả đêm, cuối cùng cũng nói cho cậu ấy biết hoàn cảnh của mình. Tôi nói:
"Tôi không muốn làm trì hoãn cậu, hay là bỏ đi, tôi thành thật xin lỗi."
Trì Bách không trả lời tôi. Trong ba ngày tiếp theo, cậu ấy không hề đến tìm tôi nữa. Tôi nghĩ rằng cậu ấy đã bỏ cuộc, trong lòng tôi cũng có một chút tiếc nuối.
Tôi thực sự rất thích cậu ấy.
Ai ngờ đến đêm ngày thứ ba, cậu ấy gọi điện trực tiếp hẹn tôi ra ngoài gặp mặt. Tôi thật điên rồ khi thức dậy vào nửa đêm, ngồi trong chiếc xe nhỏ của cậu ấy và nghe cậu ấy mắng mỏ tôi.
Trì Bách trông rất nghiêm túc, khoanh tay và nghiêm túc nói:
"Chuyện lần này thực sự là lỗi của em, em làm tổn thương tình cảm của tôi."
Tôi gật đầu:
“Tôi có lỗi, tôi đáng chết”
Cậu ấy nhíu mày:
"Không nghiêm trọng như vậy đâu, em cũng đã xin lỗi tôi rồi.”
“Lần này tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi nghĩ mình có thể tiếp nhận, nhưng em phải ly hôn với anh ta càng sớm càng tốt.”
Giống như một chú cún nhỏ tỉ mỉ, cậu ấy nghiêm túc suy nghĩ về một vấn đề nghiêm túc, và đưa ra đáp ấn mà cậu ấy tự cho là một giải pháp hoàn hảo.
Tôi cười thầm trong lòng:
"Được, tôi sẽ nghe cậu."
Nói đến ly hôn, thực ra tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Suy cho cùng, nó chỉ kéo dài trong vài tháng.
Nhưng bây giờ tôi nghĩ lại rồi. Tôi muốn ly hôn.
Cho dù là không vì bất cứ ai. Cũng là vì bản thân tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT